Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1873




Đối với Tiểu Đào mà nói, nàng không muốn rời khỏi Hàn Tam Thiên, nhưng mà mối quan hệ bây giờ với Hàn Tam Thiên, lại có vẻ như rất lạnh nhạt, nàng không biết phải đi theo anh như thế nào.

Sau khi suy nghĩ một lát, Tiểu Đào cắn răng một cái, đi theo từ phía xa. Tuy rằng nàng không biết phải đối mặt với Hàn Tam Thiên như thế nào, nhưng từ khi rời đi lần trước, nàng biết rằng nàng không bao giờ có thể rời khỏi anh nữa.

Nhìn thấy Tiểu Đào đang cố gắng đuổi kịp Hàn Tam Thiên, Sở Thiên tức giận đến mức nện một quyền thật mạnh lên mặt đất.

Phù Mị nhìn Sở Thiên, giả bộ khó xử rồi thở dài, còn cố ý đổ thêm dầu vào lửa, nói:

"Ai, xem ra người đã thua."

Sở Thiên vốn đang vô cùng tức giận, nghe thấy câu nói này của Phù Mị, rõ ràng là gương mặt càng thêm tối tăm, lựa chọn của Tiểu Đào rõ ràng là đã làm hắn ta mất hết mặt mũi trước mặt người khác, bây giờ những lời này của Phù Mị, càng giống như là xát muối lên miệng vết thương vậy.

Hắn ta oán hận liếc mắt nhìn Phù Mị một cái, Sở Thiên cắn răng, tức giận không thôi, bên trong đôi mắt Phù Mị hiện lên một tia cười lạnh, gương mặt lại có vẻ vô cùng đáng tiếc mà nói:

"A, ban đầu đang định khuyên Hàn Tam Thiên cùng đi tìm kho báu, biết đâu thừa dịp đi chung này ngươi và biểu muội có thể tăng thêm tình cảm, ngươi cũng biết đấy, hoạn nạn có nhau là phương pháp tăng cảm tình lớn nhất, chỉ tiếc, đạo lý này, ta biết, Hàn Tam Thiên cũng biết."

Sở Thiên nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ý của ngươi là, Hàn Tam Thiên không đi, là vì không muốn ta và biểu muội có cơ hội đi chung với nhau hay sao?"

"Vậy ngươi cảm thấy như thế nào? Trước khi người đến đây, hai người bọn họ rất là mập mờ với nhau đấy."

Phù Mị châm ngòi ly gián nói.

Ngay lập tức Sở Thiên cảm thấy giận dữ, nhìn theo bóng dáng của Hàn Tam Thiên, tức giận mắng:

"Hàn Tam Thiên, ngươi chính là tên khốn nạn đê tiện vô sỉ. Ngươi cho rằng là người có thể ngăn cản được ta hay sao? Ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu! Ngươi đã dám làm mồng một, vậy đừng trách ta làm mười lăm."

Nói xong, Sở Thiên mạnh mẽ đứng lên, lao thẳng đến trước mặt Hàn Tam Thiên, vươn tay ngăn cản anh.

Nhìn thấy Sở Thiên đuổi theo mình, Hàn Tam Thiên sửng sốt:

"Có việc gì?"

"Chúng ta đi đến chỗ kho báu."

"Chẳng lẽ vừa rồi tôi còn chưa nói rõ hay sao?"

Hàn Tam Thiên nhíu mày nói.

"Hừ, nếu ta nói cái này thì sao?"

Sở Thiên nói xong, trong tay xuất hiện một phần bản vẽ, lắc lắc trước mặt Hàn Tam Thiên.

Nhận lấy bản vẽ đã có chút ố vàng kia, Hàn Tam Thiên phát hiện phía trên vẽ một con đường, mà điểm cuối cùng của bản đồ kho báu này, là một vùng gần Kỳ Sơn, nhưng mà, còn chưa kịp nhìn rõ ràng cụ thể, thì đã bị Sở Thiên cướp lại tấm bản đồ.

"Đây là cái gì?"

Hàn Tam Thiên kỳ quái nói.

"Ba năm trước đây, lúc ta rời khỏi thôn xóm ấy, thôn trưởng đến tìm ta, đưa phần bản vẽ này cho ta, muốn ta giữ gìn nó thật tốt. Thế nào, ngươi có hứng thủ hay không?"

Sở Thiên nói.

Nghe nói như thế, rõ ràng là Hàn Tam Thiên rất kinh ngạc, đây chính là bản đồ kho báu mà Từ Phúc giao cho Sở Thiên sao?

"Tuy rằng ban đầu biểu muội được đặt tên là Lục Mị Kiều, nhưng mà, thôn trưởng cũng đã nói, bắt đầu từ ngày đó, gọi nàng là Sầm Đào Nhi."

Hàn Tam Thiên không nhịn được mà nhíu mày.

Tuy rằng Sở Thiên không nói rõ, nhưng rất rõ ràng, ý tứ những lời này của hắn ra, đã chứng minh tấm bản đồ này có thể có quan hệ lớn đến chuyện Tiểu Đào mất trí nhớ.

Tên của Tiểu Đào ở thế giới Bát Phương, quả đúng là Sầm Tiểu Đào, nhưng cái tên trước đây, quả thật là Lục Mị Kiều, bởi vậy, bất kể là thời điểm nào, vẫn là có tính xác thật, thêm nữa nàng lại là hậu duệ của Bàn Cổ, điều này khiến cho Hàn Tam Thiên không thể không tin những gì mà Sở Thiên đã nói.

"Vì sao anh không nói sớm?"

Hàn Tam Thiên nhíu mày rồi nói.

"Ha ha, đây chính là chuyện của bộ tộc Bàn Cổ ta, dựa vào cái gì mà ta phải nói cho một tên người ngoài như ngươi chứ? Chờ ta vui vẻ, ta muốn nói thì ta sẽ nói, ngươi quản được chắc?"

Sở Thiên cười lạnh nói.

Hàn Tam Thiên nói:

"Anh! Được, ý của anh là, nếu chúng ta tìm được nơi này, thì có thể tìm về trí nhớ cho Tiểu Đào hay sao?"

"Này, Hàn Tam Thiên, ta cũng không có nói như vậy đâu nhé, nhưng mà, những gì người nói, cũng không thể loại trừ khả năng này được."

Sở Thiên nhìn thấy Hàn Tam Thiên đã cắn câu, ngay lập tức đắc ý nói.

"Anh muốn thế nào?"

"Thôi ta sẽ nói thật với ngươi, nơi được vẽ trên tấm bản đồ này, thật ra ngay gần Kỳ Sơn, ngươi có muốn đi hay không?"

Nếu như có thể tìm về trí nhớ cho Tiểu Đào, như vậy đối với Hàn Tam Thiên mà nói, đương nhiên đây là một niềm vui lớn, một khi Hàn Tam Thiên có thể tìm được đáp án cho phương pháp sử dụng búa Bàn Cổ, lại phối hợp với phòng ngự tuyệt đối của Bất diệt huyền khải, Hàn Tam Thiên không nói là có thể xưng bá bát phương, nhưng ít nhất cũng có thể toàn thân rời khỏi đại hội luận võ lần này.

Trong tương lai, anh cũng có thể có đủ năng lực để có thể bảo vệ Tô Nghênh Hạ, để sống một cuộc sống yên bình với cô.

"Tôi đi."

Hàn Tam Thiên kiên quyết gật đầu.

Sở Thiên cười:

"Được, vật thì từ giờ trở đi, nghe theo ta chỉ huy."

Hàn Tam Thiên do dự một lát, gật đầu:

"Được."

"Xuất phát đi."

Sở Thiên cười, nói xong liền đi về phía trước.

Nhìn thấy Sở Thiên đi về phía trước, Hàn Tam Thiên chỉ có thể mang theo người nhà họ Phù đi theo phía sau Sở Thiên, chậm rãi hướng về phía đỉnh Kỳ Sơn.

Cái gọi là tiểu đội kho báu vẫn luôn theo sát phía sau của bọn họ, rất nhanh Sở Thiên đã đánh một trận với đám người đó, nhưng điều không thể tưởng tượng được chính là, Sở Thiên thế mà có thể trở thành đội trưởng của tiểu đội kho báu.

Mà người đạo trưởng kia, tên là Chân Phù Tử, vừa rồi còn có bộ dạng liều chết, không chết không thôi, nhưng sau khi đẩy Sở Thiên lên làm đội trưởng rồi, chính mình lại làm một cái phó đội trưởng.

Tục ngữ nói rằng, súng nổ đầu chim, Chân Phù Tử này vừa có thể lần tránh khỏi nguy hiểm, lại có thể lấy được một vị trí có quyền lợi, dựa vào đó, hắn ta khoe mẽ bộ dạng thần thánh của mình, thổi phồng năm đó mình đã anh dũng như thế nào, nhưng cũng dựa vào chuyện này, mà chiếm được một số lượng lớn người thích hắn ta.

Hàn Tam Thiên cũng từng khuyên Sở Thiên, nhưng Sở Thiên đã hoàn toàn bị dục vọng làm cho mờ mắt rồi, không chỉ tiếp tục làm trò đội trưởng, ngược lại, hắn ta còn không ít lần khoe khoang trước mặt tình địch là Hàn Tam Thiên.

Nhưng Sở Thiên sao có thể biết được, sở dĩ hắn ta được chọn làm đội trưởng, thật ra đều hoàn toàn dựa vào Hàn Tam Thiên. Hôm nay có rất nhiều khách trong quán trọ và quán rượu đều có mặt ở đây, đối với thực lực kia của Hàn Tam Thiên thì rất tán thành, đương nhiên, sau khi Hàn Tam Thiên đồng ý gia nhập với bọn họ, thì bọn họ liền tôn sùng Hàn Tam Thiên lên làm đội trưởng.

Nhưng dưới tình huống Hàn Tam Thiên không muốn làm, đương nhiên Sở Thiên sẽ là lựa chọn tốt nhất, dù sao, một chiêu tay không cướp dao sắc như thần kinh kia của Sở Thiên cũng đã khiến không ít người kinh ngạc, càng quan trọng hơn chính là, hắn ta đi cùng với Hàn Tam Thiên, mượn sức hắn ta đương nhiên cũng là mượn sức Hàn Tam Thiên.

Đi mất hai ngày một đêm, lúc sắp đến gần Hồng trụ, thì lúc nhá nhem tối ngày hôm ấy, trên bầu trời thế mà lại phủ đầy tuyết trắng như lông ngỗng, vô cùng lạnh lẽo, mặc dù người ở thế giới Bát Phương ít nhiều gì cũng có chút tu vi, nhưng cũng không thể chống lại băng tuyết lạnh lẽo này được, đến đêm, một đoàn trăm người, tìm một chỗ để tránh gió, dựng trại để nghỉ ngơi và hồi phục, quyết định để ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường.

Cùng chỗ ấy, còn có ba đội khác cũng nghỉ ngơi ở gần đây.

Hai ngày đã qua, khoảng cách đến đỉnh Kỳ Sơn càng ngày càng gần, càng có thể nhìn thấy rất nhiều cái gọi là nhân sĩ chính đạo, cũng giống như tiểu đội kho bái này vậy, phần lớn bọn họ cũng ngẫu nhiên gặp nhau ở trên đường, sau đó tạo thành một liên minh tạm thời, cùng nhau đi về phía hồng quang.

Sau khi một đám người chạm mặt nhau, mọi người nâng cốc nói chuyện vui vẻ, lúc này Hàn Tam Thiên lại ngồi một mình trong lều trại, ngửa đầu uống một ngụm rượu, gương mặt đầy vẻ lo lắng.

- -----------------