Lúc này Hàn Tam Thiên, nhìn Phù Mị, lại nhìn ánh sáng màu đỏ ở chỗ xa.
Mặc dù Hàn Tam Thiên chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng một bảo vật kỳ lạ từ trên trời rơi xuống như vậy, nhưng phải nói một điều rằng, nhưng trụ đỏ ở chỗ xa kia vẫn luôn tạo cho Hàn Tam Thiên một cảm giác khó chịu.
Mặc dù không nói được cụ thể không thoải mái chỗ nào, nhưng trong lòng Hàn Tam Thiên vẫn luôn thấy có chỗ không ổn.
Thứ hai, Hàn Tam Thiên thật ra không có hứng thú với dị bảo. Một là Hàn Tam Thiên đã có Bàn Cổ Phủ, anh không còn hứng thú gì với bảo vật Tử kim nữa, hai là Hàn Tam Thiên hiểu rõ loại dị động này nhất định sẽ hấp dẫn không ít kẻ qua xem. Đến lúc đó vì tranh bảo vật sẽ không thể tránh khỏi một cuộc chiến cực lớn.
Quá nhiều tổn hại, lại khiến bản thân ở trong nguy hiểm, nhất là với kẻ như Hàn Tam Thiên đã có Bàn Cổ Phủ trong tay, một khi bản thân có quá nhiều tổn thất, sẽ bị người vây quanh tấn công, mà khi đó lại vứt Bàn Cổ Phủ ra. Đây chính là điển hình của vì một hạt vừng mà vứt đi một quả dưa hấu.
Cho nên, Hàn Tam Thiên hoàn toàn không có bất kỳ cái gì hứng thú với náo nhiệt này.
Hàn Tam Thiên khẽ lắc đầu, coi như trả lời.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên lắc đầu, Phù Mị đột nhiên nghiến răng, trong lòng nổi lên một ngọn lửa vô danh. Hàn Tam Thiên từ cối, không khác nào chèn ép ham muốn của nàng. Ở trong mắt nàng ta, thậm chí có thể chặt đứt con đường tài lộc của nàng ta. Với một kẻ yêu cá cược, chỉ thường thuyết phục một chút, hắn đã cảm thấy hôm nay là người khiến hắn thắng ít hơn mấy triệu.
Chính vì nỗi ám ảnh điên cuồng, cho nên mới tạo ra những kẻ điên cuồng đánh cược, điều mà hầu hết những người chơi cờ bạc đều phải trải qua.
Phù Mị cũng như thế.
“Nếu tất cả mọi người đã muốn có bảo bối, sao chúng ta không cùng đi. Trên đường có thể giúp đỡ lẫn nhau cũng được." Lúc này, trong đám đông có kẻ đề nghị.
“Có thể a, Tây Hải Đao vương ta đồng ý cùng nhau chia sẻ, chúng ta giúp đỡ nhau ở trên đường. Đợi đến khi đến chỗ có báu vật kia, chúng ta sẽ tách ra. Vật báo là của ai, phải xem thiên mệnh, ngươi thấy sao?"
“Được, ta cũng gia nhập."
“Ta cũng gia nhập!”
Khi có người đầu tiên lên tiếng, lúc này nhóm người đột nhiên trở nên hưng phấn, có một nhóm người lựa chọn tham gia. Bọn họ, hoặc là tốp năm tốp ba, hoặc là kéo bè kết phải, chỉ một lát, mấy trăm người đi đường đều đã có nhóm.
Nhìn thấy tình cảnh này, Phù Mị càng thêm lo lắng. Dù sao ai cũng muốn đi, nàng càng lo lắng hơn, lúc này không ngừng quăng ánh mắt thúc giục đến chỗ Hàn Tam Thiên, rõ ràng, Phù Mị rất muốn đi.
"Nếu không, chúng ta cũng cùng xem náo nhiệt thử. Dù sao ánh sáng đỏ chỗ đó với đỉnh Kỳ Sơn cũng cùng phương hướng, cũng không ảnh hưởng đến hành trình của chúng ta." Sở Thiên lên tiếng nói.
"Tam Thiên ca ca, huynh xem Sở Thiên cũng nói như vậy, nếu không chúng ta cũng đi cùng đi. Nếu không, con đường này chúng ta sẽ không sống chung được." Phù Mị cố gắng rèn sắt khi còn nóng.
Hàn Tam Thiên đứng lên, lạnh lẽo nói: “Không đi."
Nghe được Hàn Tam Thiên nói, khuôn mặt của Phù Mị lạnh lẽo, trong lòng vừa giận vừa tức, nhưng không có cách nào đối phó với Hàn Tam Thiên. Nàng ta không ngừng nháy mắt với Sở Thiên, Sở Thiên cười, nói với Hàn Tam Thiên: “Sao vậy, Hàn Tam Thiên,, ngươi không dám đi à?"
Hàn Tam Thiên hơi ngạc nhiên nhìn Sở Thiên, anh thật sự không nghĩ rằng Sở Thiên còn có thể cùng đứng một chỗ với Phù Mị, gật đầu: “Đúng vậy, có vấn đề gì không?". ngôn tình hài
Sở Thiên lập tức nghẹn lời. Hắn cố ý khích Hàn Tam Thiên, lại không nghĩ Hàn Tam Thiên không dính chiêu này, còn dứt khoát trực tiếp thừa nhận, khiến hắn hoàn toàn không biết để phản bác như thế nào.
Nhưng vào lúc này, đạo trưởng vừa rồi chậm rãi gio tay lên: “Nếu mọi người đều đã muốn đi, theo bần đạo thấy, chúng ta dứt khoát cùng nhau đến đỉnh về Kỳ Sơn đi. Các nhóm chúng ta cùng thành một nhóm liên minh tạm thời, như vậy trên đường mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau. Đến chỗ bảo vật kia, lúc cùng người khác tranh bảo vật, chúng ta cũng có thể đoàn kết lại."
Câu nói này của đạo trưởng, đám đông đột nhiên bàn tán xôn xao, đây quả thực là một cách hay. Trước tiên, hãy cùng nhau nỗ lực hết sức để loại bỏ các đối thủ cạnh tranh, và sau đó chia chiến lợi phẩm trong nội bộ.
Hàn Tam Thiên nhịn không được cười lên. Đám người này thật sự coi đó là đồ của mình à?
“Đúng, đạo trưởng nói rất đúng, vậy tất cả mọi người chúng ta ở đây cùng tạo thành liên minh tạm thời đi. Gọi là phân đội tiểu Bảo tàng, như thế nào?"
"Ha ha, được, cái tên này nghe rất vui. Được, ta đồng ý."
"Ta cũng đồng ý.”
Một đám người rất sôi nổi, Hàn Tam Thiên đứng dậy, mắt nhìn Phù Mị không cam lòng: “Các người muốn đi, cũng có thể đi theo, không muốn đi, thu dọn đồ đạc, cùng ta lên đường."
Hàn Tam Thiên nói xong xoay người bỏ đi.
“Hắn không đi, chúng ta đi?” Phù Mị quyết tâm liều mạng, nhìn Sở Thiên, cho dù đang có nhiệm vụ, thế nhưng bảo vật hiếm có như vậy, nàng tình nguyện vi phạm
Sở Thiên hơi nhìn tiểu Đào bên cạnh, rất rõ ràng, hướng đi của Sở Thiên luôn ở trên người tiểu Đào.
Mặc dù tiểu Đào không đi cùng Hàn Tam Thiên, nhưng ánh mắt tiểu Đào lại luôn chăm chú nhìn chằm chằm bóng dáng của Hàn Tam Thiên, khẽ cắn môi, đôi tay nắm chặt gắt gao.
- -----------------