Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1865




"Tất cả đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"

Lúc này người thủ lĩnh lạnh giọng nói.

Ở bên trong bóng tốt, gió nhẹ từng cơn, ở phía sau hắn ta là một đám người đang cong người lại, lúc này liên tục gật đầu.

"Được, vì vinh quang, lên!"

Mà lúc này, ở dưới tầng hầm.

Mặc dù Ôn Nhu cũng không đồng ý, nhưng cũng không làm trò trước mặt Hàn Tam Thiên, kể lại tất cả từ đầu đến đuôi mọi việc mà nàng ta đã chứng kiến cho Hàn Tam Thiên.

Trong ba ngày này, nàng ta giống như là đang ở trong địa ngục trần gian vậy, mỗi ngày ở chỗ này đều có rất nhiều cô gái bị mang đến, sau đó rất nhanh lại bị đưa đi, mà những người đã bị đưa đi này, dường như nàng ta cũng không gặp lại nữa. Có một ít cô gái có gương mặt xinh đẹp, đều sẽ bị bọn họ để lại tạm thời ở chỗ này, nhận lấy tất cả sự tra tấn và lăng nhục, trong mấy ngày qua, dường như tối nào nàng ta cũng nhìn thấy vô số màn thảm sát diễn ra, thậm chí đến bây giờ khi nhớ lại, trong đầu óc nàng ta đều tràn đầy những tiếng khóc bi thảm và những tiếng hét chói tai, sau khi các nàng phải nhận hết sự tra tấn kia rồi thì đều bị đám người kia giết chết.

Hàn Tam Thiên gật đầu, về cơ bản thì chuyện này anh cũng đã đoán trước được, phần lớn những cô gái bị nhốt tại nơi này, đều sẽ bị bọn xử lý chỉ trong một ngày, mà những cô gái xinh đẹp thì sẽ dùng để khao bản thân. Nhưng điểm khác biệt duy nhất chính là, sau khi đám người này làm nhục những cô gái xinh đẹp kia rồi, thế mà cũng không phải đưa đi xử lý, mà là trực tiếp giết chết!

Chuyện này cũng không phù hợp và ăn khớp với đám người buôn người lắm nhi?

Hay là, bọn họ căn bản cũng không phải là lũ buôn người bình thường?

"Như vậy cô có biết, những cô gái bị đưa đi kia, sẽ bị đưa đến đầu không?"

Ôn Nhu liên tục lắc đầu, hỏi ngược lại:

"Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?"

Tinh lực của tôi rất dồi dào, nếu cô..."

"Đủ rồi."

Ôn Nhu nghe thấy Hàn Tam Thiên nói vậy, vừa thẹn vừa giận, rốt cuộc nàng ta cũng chỉ là một cô gái mà thôi, tuy rằng, nàng ta ôm thái độ hy sinh để đến đây, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không có sự rụt rè mà những cô gái nên có.

Kể lại những hình ảnh ghê tởm ấy khi ở trước mặt Hàn Tam Thiên, bây giờ Hàn Tam Thiên còn nói ra những lời như vậy, ít nhiều gì nàng ta cũng có chút xấu hổ.

"Mặc dù bọn họ giấu diếm bí mật này rất sâu, nhưng mà, ta nghe một cô nương trước đây bị mang đi sau lại bị mang về nói rằng, trong xe ngựa của bọn họ có một thứ gì đó bỏ quên còn sót lại, bên trên có in nhận dạng của thành Phi Tương, cho nên, rất có thể là bọn họ bị mang đến thành Phi Tương."

Thành Phi Tương?

Đây không phải là thành của lão già Cô Tô sao?

Chẳng lẽ, chuyện này có liên quan gì đến lão già kia sao?

Nhưng mà, lão già kia cần nhiều cô gái trẻ tuổi như vậy để làm gì? Cho dù là háo sắc, thì cái thân thể già nua kia cũng không thể làm được những chuyện kia chứ? Hay là cho đứa con đã chết kia, tìm nhiều phụ nữ như vậy để làm vợ mình? Sinh con?

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên cau mày, bộ dạng có chút đăm chiêu, Ôn Nhu cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, nàng ta không biết Hàn Tam Thiên hỏi những cái này để làm gì, hay là tên nam nhân khốn nạn Hàn Tam Thiên muốn hỏi rõ những chuyện này, là để làm với mình?

Hai người có suy nghĩ không giống nhau, có đôi khi trọng điểm lại khác nhau như thế.

Hàn Tam Thiên cảm thấy được rằng rất lạ thường, bởi thế nên anh mới đặc biệt chú ý đến chuyện này, thậm chí còn cảm thấy đây chính là nguồn gốc của mọi chuyện.

Nhưng ở trong mắt Ôn Nhu, hỏi rõ ràng chuyện đưa đi nơi nào, trên thực tế cũng chỉ là để cung cấp cho những vị khách ở bên ngoài mà thôi, cũng không quan trọng.

"Được rồi, ngươi cũng đã hỏi đủ rồi chứ? Nên làm gì đi."

Ôn Nhu trừng mắt liếc nhìn Hàn Tam Thiên một cái, sau đó, nằm lên trên chiếc giường kia.

Hàn Tam Thiên nhìn lấy cô gái này, thật sự cảm thấy có đôi khi nàng ta cũng ngốc nghếch một cách rất đáng yêu, nhưng mà nàng ta cũng vì cứu người mà đồng ý hy sinh chính mình, Hàn Tam Thiên vẫn bội phục những người như vậy, bởi thế nên anh đứng dậy, đi về phía những phòng giam.

Anh đương nhiên là không có ý nghĩ gì với Ôn Nhu, chỉ là anh muốn biết một chút về tình hình ở đây mà thôi, nếu như đã biết, đương nhiên là anh nên thả người.

Nhưng Hàn Tam Thiên vừa mới mở được một cái phòng giam, Ôn Nhu còn đang mặc nội y đã vội vàng vọt ra, giữ chặt lấy tay Hàn Tam Thiên, vừa vội vàng vừa tức giận mắng:

"Đồ cầm thủ nhà ngươi, ngươi muốn hỏi ta cái gì, ta cũng đã trả lời hết rồi, có cái gì thì cứ hướng về phía ta mà đến, người cần gì phải liên lụy đến người vô tội nữa chứ?"

Hàn Tam Thiên lắc đầu một cách bất đắc dĩ, nhìn lướt qua nơi nào đó của nàng ta, quả nhiên là ngực lớn đều là đồ ngốc:

"Tôi thả bọn họ ra mà thôi."

"Thả đi, chứ không phải là chà đạp các nàng u? Loại cầm thú như ngươi, ta liều mạng với ngươi!"

Nói xong, Ôn Nhu trực tiếp lôi kéo Hàn Tam Thiên, giống như là một người đàn bà chanh chua vậy.

Hàn Tam Thiên bị nàng ta dằn vặt đến lớn cả đầu, đang muốn để cho nàng ta yên tĩnh lại, để chính anh có thể giải thích, nhưng đúng vào lúc này.

Đột nhiên, có một tiếng nổ lớn vang lên. Ngay sau đó, lúc Hàn Tam Thiên vẫn còn chưa phản ứng lại, một đám người mang khí thể to lớn vọt vào bên trong.

Mà những người này, mặc những bộ quần áo khác nhau, rõ ràng là không phải người của Liễu thành chủ, càng giống như một đội quân tạm thời được tạo thành từ những phe phái khác nhau mà thôi, lúc này, đám người kia cũng vọt đến trước mặt Hàn Tam Thiên, một đám người vô cùng cảnh giác hướng đao về phía anh.

Hàn Tam Thiên hơi hơi kinh ngạc, đúng lúc này, bỗng nhiên đám người này chủ động tránh ra một con đường, sau đó, từ con đường ấy đi ra mấy người, rõ ràng, những người này chính là thủ lĩnh của bọn họ

Nhưng khi đám người này đến gần, Hàn Tam Thiên không nhịn được mà nhíu mày.

"Hàn Tam Thiên?"

Lúc này, người đi ở phía trước cũng ngay lập tức sững người.

- -----------------