Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1858




Hàn Tiêu không để ý tới Hàn Tam Thiên, tự mình xem bàn tay của mình rồi lại lầm bẩm ngẩng đầu nhìn nóc nhà, như đang suy nghĩ cái gì, một lát sau, ông ta cười một tiếng, nhìn Hàn Tam Thiên, nói: "Hàn Tam Thiên, biết dùng Song Long đỉnh cũng không có gì khó, nhưng làm như thế nào dùng các loại vật liệu để luyện thành đan dược đỉnh cấp, đây mới là con đường đi lên vị trí vương giả ở thế giới Bát Phương này."

Hàn Tam Thiên nghi hoặc gật đầu, nói: "Tiền bối, ta hiểu."

"Cho nên, ngươi muốn học nó không?"

Đương nhiên là Hàn Tam Thiên rất muốn rồi, dù sao trước mắt thứ mà Hàn Tam Thiên đang cần chính là thuật luyện đan, đây chính là cách đơn giản nhất, nhanh chóng và thô bạo nhất để tăng lực lượng bản thân lên, thậm chí cũng là ước mơ tha thiết của rất nhiều người ở thế giới Bát Phương, nhưng bởi vì cánh cửa của thuật luyện chế đan dược quá cao, cho nên rất nhiều người thường thường là có thể nhìn trộm, nhưng lại không cách nào đi vào.

Nếu không, các môn phái cũng đâu cần dùng các loại linh đan cần thiết cho việc tu luyện phát cho đệ tử như phát tiền lương chứ? Cái này đủ để chứng minh tầm quan trọng của nó. Nói theo một ý nghĩa nào đó, nó thậm chí cũng là một loại tiền tệ thông dụng, như vậy độ khó để tạo ra nó, đương nhiên là vô cùng khó.

Hàn Tam Thiên bỏ ra nhiều tiền như vậy, cũng chỉ mua được chút vật liệu mà thôi, nhưng nếu muốn luyện chế chúng nó thành linh đan dùng để bổ sung tu vi, Hàn Tam Thiên cũng không biết tới khi nào thì mới có thể luyện chế được, chỉ là dự định trước mà thôi, lúc khác rồi mới tính chuyện này.

Dù sao, thuật tu luyện đan dược cho dù là cơ bản nhất cũng đã rất khó rồi, còn muốn phát huy được cực hạn của các loại vật liệu, thì đã khó lại càng thêm khó, nói nó là vua của các loại thuật pháp cũng không khoa trương.

"Tiền bối, đương nhiên là muốn rồi, nhưng mà ở thế giới Bát Phương, trong số những thứ mà con người có thể luyện chế ra được, thì thuật luyện đan là trân quý nhất, sao có thể muốn là được chứ." Hàn Tam Thiên cười khổ nói.

Các môn phái, bao gồm Hư Vô tông lúc trước Hàn Tam Thiên từng ở, đan dược cần thiết đều là môn phái phân phát theo danh ngạch cố định, người ngoài căn bản không thể tiếp xúc được đến kỹ thuật luyện đan, nên mức độ trân quý cũng có thể hiểu được.

Thậm chí trên một số phương diện, luyện đan chính là một trong những nhân tố quyết định độ lớn nhỏ của một môn phái.

Cho nên, người luyện đan, lại càng trân quý.

"Muốn học là được." Hàn Tiêu mỉm cười, sau đó, ông ta cúi người một cái, bỗng nhiên phóng thẳng về phía Hàn Tam Thiên, đứng trước mặt Hàn Tam Thiên, nhấc tay anh lên rồi kéo tay áo lên, vỗ nhẹ lên chỗ cùi chỏ hai tay, thuận thế cho tới bàn tay, Hàn Tam Thiên lập tức cảm thấy cánh tay mình bỗng nhiên gân xanh nổi lên, cũng ẩn ẩn biến thành màu đen.

"Người luyện đan, chí âm chí độc, chí dương chí thuần, cần thông hiểu đạo lí, cần điên cuồng chấp nhất, lại cần tâm lặng như nước." Hàn Tiêu nói xong, buông tay Hàn Tam Thiên xuống, hai ngón tay điểm nhẹ lên ba vị trí mắt, mũi, tai của Hàn Tam Thiên, lập tức ba vị trí bị điểm nổi lên hồng quang.

"Thuật luyện đan, chú trọng nhất chính là tinh luyện các loại đặc tính của nguyên liệu, sau đó ghép lại tạo thành một loại đặc tính mới, bởi vậy, mắt phải tinh, tai phải thính, mũi phải nhạy cảm, mới có thể đưa ra quyết định vào thời điểm tốt nhất, sau khi ta đả thông giúp ngươi, ngươi có thể cùng dùng ba linh."

Sau đó, đột nhiên Hàn Tiêu chuyển tới sau lưng Hàn Tam Thiên, đặt tay lên lưng Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên lập tức có cảm giác giống như khi nãy, trong đầu có vô số hình tượng hiện lên rất nhanh, càng quan trọng hơn là, lần này, có một cỗ lực lượng ấm áp truyền vào cơ thể anh từ sau lưng, chảy vào các huyệt vị của Hàn Tam Thiên.

"Ầm!"

Một tiếng vang thật lớn, Hàn Tiêu bị đánh bay ra ngoài, nện xuống mặt đất cách đó mấy mét, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Hàn Tam Thiên lo lắng chạy tới, đỡ ông ta dậy: "Tiền bối, ông không sao chứ?"

Miệng Hàn Tiêu đang còn dính máu, nhưng vẫn nở nụ cười: "Lão tử dùng tu vi cả đời để mở ra kinh mạch tam thông, gân cốt bách linh cho ngươi, mà ngươi còn gọi lão tử là tiền bối? Hàn Tam Thiên, ngươi có phải cũng quá không hiểu tôn sư trọng đạo rồi không?"

Nghe nói như thế, nhất thời Hàn Tam Thiên ngây ngẩn cả người, vừa rồi Hàn Tiêu lại là dùng tu vi cả đời để đả thông kinh mạch giúp mình?

"Tiền bối, chuyện này..." Hàn Tam Thiên sững sờ, khó xử nói: "Nhưng Hàn Tam Thiên đã có sư phu..."

"Sao nào? Ngươi muốn trở mặt không nhận nợ sao?" Hàn Tiêu lập tức bất mãn hét lên một tiếng, hất tay Hàn Tam Thiên ra, miễn cưỡng đứng lên, quay lại nói với Hàn Tam Thiên: "Ngươi có biết ở thế giới Bát Phương này có bao nhiêu người chen nhau muốn bái ta làm sư không? Ngươi lại có phúc mà không biết hưởng?"

"Tôi không có ý này, chỉ là..."

"Tóm lại, ngươi nhận cũng được, không nhận cũng được, ngươi cũng đã là đồ đệ của Hàn Tiêu ta rồi." Hàn Tiêu bá đạo quát, sau đó ông ta lại nói thêm: "Ở thế giới Bát Phương, có rất nhiều thứ cần phải học, đương nhiên bái sư phụ cũng nhiều, làm gì có ai cổ hủ như ngươi nữa, chả nhẽ cả đời chỉ nhận một sư phụ. Nhưng mà, cái này cũng nói lên ngươi là một người rất có tâm, thôi, thôi, coi như ta nhìn lầm người, đã truyền tuyệt kỹ cho một người ngoài, ta đã không còn mặt mũi nào để nhìn tổ tiên nữa, hôm nay đành dùng cái chết để tạ tội."

Nói xong, bàn tay Hàn Tiêu vận lực, muốn vỗ một chưởng lên trán của mình.

Hàn Tam Thiên vội vàng vọt tới, túm lấy tay Hàn Tiêu, khổ não nói: "Tiền bối, ngài hà phải làm vậy? Tôi cũng không phải không đồng ý, nhưng tôi đã có sư phụ rồi, tối thiểu phải cũng phải để tôi hỏi sư phụ tôi đã chứ?"

"Đừng có cản ta." Nghe xong lời này, tay Hàn Tiêu lại ra sức.

"Được rồi được rồi, sư phụ." Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ thỏa hiệp, từ góc độ hiện thực mà nói, anh xác thực nhận được chân truyền của Hàn Tiêu, ông ấy có ân với mình, cái này cũng không thể không nhận, từ tình cảm để nói, anh cũng không thể trơ mắt nhìn Hàn Tiêu tự sát ở trước mặt mình được.

Nghe Hàn Tam Thiên gọi mình sư phụ, Hàn Tiêu mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Hàn Tam Thiên: "Yên tâm đi, sư phụ của ngươi nếu biết ngươi bái ta làm sư phụ, không chỉ không trách ngươi, ngược lại còn sẽ rất vui đó, hắn có thể ngang hàng với ta, là vinh quang mà cả đời hắn cầu còn không được."

"Vâng." Hàn Tam Thiên gật gật đầu, việc đã đến nước này, chỉ có thể thế này thôi.

"Được rồi, Hàn Tam Thiên, kể từ hôm nay, ngươi chính là đệ tử duy nhất của đảo Tiên Linh chúng ta, cũng là truyền nhân duy nhất của Hàn Tiêu ta, đi theo ta." Hàn Tiêu hiển nhiên là rất vui.

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, đi theo sau lưng Hàn Tiêu, đi vào nội đường. ||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||

lúc tới cửa, bỗng nhiên Hàn Tiêu dừng lại, nhìn Hàn Tam Thiên, cười khổ nói: "Nam nhi đại trượng phu, không có gì phải sợ."

Hàn Tam Thiên bị lời này của ông làm cho đầu óc mơ hồ, sao tự nhiên lại nói thế này?

Hàn Tiêu gật gật đầu, kéo vải mành ra, một mùi hôi thối nồng nặc trực tiếp từ bên trong xông vào mũi.

Đi vào nội đường, mùi này càng là gay mũi hơn, khiến người ngửi mùi này thật sự muốn chóng mặt, trong phòng một mảnh đen kịt, trong phòng chỉ có duy nhất một ngọn nến là nơi phát ra ánh sáng, theo hai người bọn họ tiến vào, kéo theo từng đợt gió, khiến ngọn nến khẽ đong đưa, làm trong phòng càng có vẻ hơi quỷ dị.

"Tam Thiên, quỳ xuống." Hàn Tiêu nhẹ giọng nói.

Hàn Tam Thiên hoàn toàn không hiểu rõ có chuyện gì, nhưng sư phụ đã có lệnh, nên vẫn dạ một tiếng rồi ngoan ngoãn quỳ xuống.

- -----------------