Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 96: Báo Đáp Bằng Cách Nào






“Không phải bệnh nhiễm trùng tiểu đường?”
Hứa giáo sư ngẩn người ra, sau đó dường như vừa nghe được một câu chuyện cười vậy, ông ta cười nói: “Tôi còn tưởng cậu là thần y ẩn mình trong trần thế nữa chứ, hóa ra là một tên lừa đảo!”
“Đúng vậy, nhóm chuyên gia chúng tôi cùng chẩn đoán, đưa ra kết luận cậu ta mắc bệnh nhiễm trùng tiểu đường, chẳng lẽ cậu định nói tất cả chúng tôi đều đã chẩn đoán sai sao?”
“Người trẻ tuổi bây giờ không biết trời cao đất rộng ra gì rồi, chỉ giỏi lòe người khác.”
Có không ít chuyên gia lên tiếng bàn tán, trong mắt tỏ rõ thái độ khinh thường, nhìn về phía Giang Thành.
“Cậu bảo không phải là bệnh nhiễm trùng tiểu đường thì cậu thử nói xem đó là bệnh gì?” Hứa giáo sư đắc chí hỏi Giang Thành.
“Là cổ trùng, cậu ta đã bị ai đó hạ cổ.” Giang Thành nghiêm mặt nói.
“Cổ trùng?”
Hứa giáo sư và các vị chuyên gia khác nghe Giang Thành nói như vậy, lập tức nhìn lẫn nhau.
Thẩm Băng nghe Giang Thành trả lời như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, quay đầu nhìn về phía anh.
“Chàng trai, cậu đừng nhắc tới mấy lời đồn đại linh tinh này nữa, cổ trùng ở đâu ra chứ, toàn là mấy thứ mê tín mà thôi.”
“Đúng vậy, rốt cuộc cậu là bác sĩ hay là hạng lừa đảo vậy? Viện trưởng Thẩm, bệnh viện của cô tuyển người kiểu gì vậy hả.”
Các vị chuyên gia đua nhau chỉ trích Giang Thành, Hứa giáo sư thở dài, gọi Thẩm Băng ra ngoài phòng bệnh.
“Viện trưởng Thẩm, cô vẫn muốn giữ loại bác sĩ lừa đảo này ở trong bệnh viện của cô hay sao?” Hứa giáo sư hỏi Thẩm Băng.
“Tôi hiểu rõ con người cậu ta, trình độ y thuật của cậu ta rất cao, hơn nữa chắc chắn cậu ta không nói dối.” Thẩm Băng thản nhiên đáp.
“Viện trưởng Thẩm, cô cũng là một thành viên quan trọng trong hội nghiên cứu Trung y, sao cô lại tin mấy lời nói lung tung của cậu ta vậy hả?” Hứa giáo sư tỏ thái độ bất mãn, nói với Thẩm Băng.
Thẩm Băng không hề nổi giận, cô nhìn về phía Hứa giáo sư, đáp: “Hứa giáo sư, thật ra ông nên tin tưởng cậu ta.”

“Tôi? Vì sao chứ?”
“Bởi vì cậu ta có quan hệ với ông, cậu ta chính là chồng của Hứa Tình, tên là Giang Thành.” Thẩm Băng bình tĩnh đáp.
Hứa giáo sư nghe vậy, ngẩn người.
“Cô nói gì hả? Cậu ta chính là tên con rể vô dụng tới ở rể của Hứa Chí Quân hay sao?” Hứa giáo sư lập tức nổi giận, hỏi.
“Tôi chỉ có thể nói vậy mà thôi, mặc kệ như thế nào, tôi tin tưởng trình độ y thuật của cậu ta.” Thẩm Băng nói xong, đi vào trong phòng bệnh.
Tên thật của Hứa giáo sư là Hứa Chí Quốc, là anh của Hứa Chí Quân, nhà ở trên tỉnh.

Vốn ông ta đã không vừa mắt với Giang Thành rồi, hiện giờ ông biết được tin Giang Thành chính là tên con rể tới ở rể của Hứa Chí Quân thì ông càng không hài lòng hơn.
Bởi vì bản thân Hứa Chí Quân không chịu cố gắng, rõ ràng được sinh ra trong gia đình làm nghề thuốc nhưng ông ta lại mở một công ty bán trang sức, mọi người đều thấy ông ta là nỗi nhục, vậy nên dòng họ đã đuổi Hứa Chí Quân ra khỏi nhà.
Chuyện càng mất mặt hơn chính là Hứa Chí Quân nhận một tên y tá nam tới ở rể, sau khi chuyện đó truyền tới dòng họ, cả dòng họ đều cảm thấy khinh thường.
Chính Hứa Chí Quốc cũng không ngờ rằng ông ta gặp được tên ở rể kia ngay ở trạm dừng chân đầu tiên tại Lư Dương, hơn nữa rõ ràng đó còn là một tên lừa đảo, mở miệng ra là chà đạp lên cả nền y học.
“Bác sĩ Giang, cổ trùng là gì vậy?” Trần Dao lo lắng hỏi Giang Thành.
“Đó là một loại tà thuật ở Miêu Cương, có thể thông qua nguyền rủa để đưa độc trùng vào trong cơ thể người.” Giang Thành giải thích.
“Nói hươu nói vượn!”
Hứa Chí Quốc quay vào trong phòng bệnh, tức giận nói với Giang Thành: “Trên đời này vốn không hề có cổ trùng, giới y học có một phần tử biến chất như cậu đúng là nhục nhã mà.”
“Hứa giáo sư, sao ông dám khẳng định tôi nói sai chứ?”
Giang Thành hỏi Hứa Chí Quốc.

“Chỉ dựa vào việc cậu chịu chui gầm chạn, chịu tới ở rể thì tôi đã dám chắc là cậu không có tương lai gì rồi.” Hứa Chí Quốc cười lạnh đáp.
“Được, nếu như vậy thì chúng ta đánh cược nhé.” Giang Thành thản nhiên đáp.
“Được, cậu muốn đánh cược như nào?” Hứa Chí Quốc lạnh giọng hỏi.
“Tôi cũng không quá đáng, nếu ông thua thì chỉ cần ông xin lỗi tôi ở trước mặt mọi người là được.”
“Nếu cậu thua thì sao hả?”
“Tùy ông xử lý!”
“Tốt, nếu cậu thua thì tôi muốn cậu vĩnh viễn rời khỏi giới y học, để tránh làm nhục danh tiếng của giới y học.” Hứa Chí Quốc lớn giọng đáp.
Hứa Chí Quốc không tin một người đi ở rể như Giang Thành sẽ có bản lĩnh gì.
Dù sao ông cũng ghét nhất là loại bác sĩ giả mạo không hiểu biết gì, suốt ngày chỉ làm mấy trò bàng môn tà đạo.
“Trần Dao, cô có tin tôi không?” Giang Thành nhìn Trần Dao, hỏi.

Dù sao người bệnh cũng là em trai cô ấy, anh phải hỏi xem cô ấy có đồng ý cho mình chữa trị hay không.
“Tôi tin anh.” Trần Dao chăm chú nhìn vào Giang Thành, đáp.

Chính cô cũng không hiểu vì sao nữa, chỉ biết rằng ngay từ lần đầu tiên gặp Giang Thành cô đã cảm thấy anh ấy là một người đàn ông mang đến cảm giác an toàn tuyệt đối cho cô.
“Cô gái, cô phải suy nghĩ thật kỹ đó, nếu như cậu ta chữa trị khiến em trai của cô chết thì không còn cách nào cả đâu.” Hứa Chí Quốc nói với Trần Dao.

“Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi tin tưởng anh ấy.” Trần Dao nghiêm túc đáp.
Thấy Trần Dao trả lời như vậy, đông đảo các vị chuyên gia đều lắc đầu, thở dài ngao ngán.
“Thân là chị nhưng lại không hề quan tâm tới tính mạng của em trai mình.”
“Không tin bác sĩ mà lại đi tin một tên lừa đảo, đúng là ngu xuẩn.”
Giang Thành nhận được câu trả lời khẳng định của Trần Dao, lập tức ngồi xuống bên giường, lấy bộ kim châm cứu màu bạc ra, dùng tay truyền linh khí vào trong, sau đó tiến hành châm cứu cho Trần Chân.
Lúc ban đầu mấy vị chuyên gia đều không coi trọng Giang Thành, thế nhưng sau khi Giang Thành đâm mười ba cây kim châm cứu lên, bụng Trần Chân đột nhiên xuất hiện một vị trí nổi gồ lên, di động bất quy tắc, dường như có thứ gì đó đang di chuyển ở bên trong.
“Có côn trùng ở trong thật kìa!”
Một vị chuyên gia thấy vậy kêu lên.
“Á…”
Trần Dao sợ hãi ôm chặt lấy miệng, dù sao cảnh tượng này cũng rất đáng sợ.
Giang Thành thấy cổ trùng di chuyển về phía trái tim của Trần Chân, lập tức dùng kim châm cứu phong tỏa hướng di chuyển này của nó lại.
“Dao giải phẫu, khay!”
Thẩm Băng ở bên cạnh vội vàng đi tới chuẩn bị đồ cho Giang Thành..
Kim châm bạc khóa đường chạy của cổ trùng, Giang Thành dùng dao rạch vị trí lồi lên đó, một dòng chất lỏng màu đen chảy ra.
Sau đó Giang Thành tiến hành khâu miệng vết thương lại, xong việc mới nói: “Xong rồi.”
Quả nhiên Giang Thành vừa mới nói xong thì Trần Chân đã dần dần tỉnh lại.
“Em trai, em không sao chứ?” Trần Dao vội vàng đi tới tóm lấy tay Trần Chân.
“Chị, em sao vậy?” Sắc mặt Trần Chân tái nhợt, hỏi.
“Quá tốt, quá tốt rồi, em không sao thật rồi.” Trần Dao kích động bật khóc.
Khi nhìn thấy cảnh này, tất cả các chuyên gia đều cảm thấy kinh ngạc, không ngờ đó lại là thật.


Tất cả bọn họ vắt óc suy nghĩ ra đủ các cách cũng không thể đánh thức Trần Chân, không ngờ cậu thanh niên kia lại có thể khiến người bệnh nhanh chóng tỉnh lại như vậy.
“Tôi xin lỗi cậu.”
Hứa Chí Quốc không tình nguyện nói một câu, hừ lạnh một tiếng, sau đó rời khỏi phòng bệnh, các vị chuyên gia khác cũng rời khỏi đây.
“Được rồi, em trai cô mới tỉnh lại, sức khỏe còn rất yếu, hiện giờ nên để cậu ấy nghỉ ngơi một mình.” Thẩm Băng nói với Trần Dao.
Trần Dao lau nước mắt, nói vài lời với em trai xong, sau đó rời khỏi phòng.
“Bác sĩ Giang, anh về nhà với tôi một chuyến, tôi muốn đưa anh một ít đồ.” Trần Dao nói với Giang Thành.
“Không cần, tôi không lấy đâu.” Giang Thành đáp.
“Không được, anh đã cứu mạng em trai tôi, tôi nhất định phải đưa cho anh.” Trần Dao nghiêm túc nói vậy khiến Giang Thành không có cách nào chối từ, đành gật đầu đồng ý.
Trần Dao dẫn Giang Thành tới một căn nhà hai tầng cũ kỹ, bình thường, trong nhà chỉ có một chiếc ghế sofa cũ rách và một chiếc TV cũ kỹ.
“Bác sĩ Giang, anh đợi tôi một chút, tôi đi tắm đã.” Trần Dao nói xong, đi vào trong phòng ngủ.
Giang Thành ngồi trên ghế sofa chờ, không lâu sau Trần Dao đã đi ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
“Cô muốn đưa gì cho tôi hả?” Giang Thành hỏi.
Trần Dao đi tới trước mặt Giang Thành, gương mặt đỏ bửng, căng thẳng thở hổn hển.

Cô đưa tay lên giật chiếc khăn tắm xuống, thân thể mềm mại, quyến rũ của cô lộ ra trước mặt Giang Thành.
“Tôi muốn đưa bản thân mình cho anh.” Trần Dao vội vàng đáp.