Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 95: Chẩn Sai Bệnh






“Chúng ta đi ra từ cửa sau đi, ở cửa chính có một người mà tôi không muốn gặp.” Trần Dao kéo cánh tay Giang Thành, nói.
Giang Thành nghe vậy, quay đầu nhìn về phía cửa chính của trường học, quả nhiên đã nhìn thấy một thanh niên mặc áo sơ mi hoa sở hữu một mái tóc dài kèm theo một gương mặt hèn mọn, trên cổ gã đeo một sợi dây chuyền vàng, tựa lưng vào một chiếc BMW, ở bên cạnh có một tên đàn em đang che ô cho.
Giang Thành không nói gì cả, để mặc Trần Dao kéo tới cửa sau.
Cổng đại học Lư Dương.
“Anh Văn, cô ta vẫn chưa đi ra hả?” Tên đàn em cho ô cho tên mặc áo sơ mi hoa hỏi nhỏ.
“Yên tâm đi, chắc chắn sẽ đi ra thôi, sáng nay từng có người thấy cô ta tới trường mà.” Lâm Thịnh Văn cầm bó hoa tươi nhìn vào trong trường.
“Chúng ta đã chờ suốt cả buổi trưa rồi, hay là vào bên trong tìm cô ta.” Tên đàn em lau mồ hôi trên trán, đề nghị.
“Vậy cũng được, nghe nói trang phục học múa của bọn họ rất gợi cảm, nếu như có thể làm thịt cô ta ở trong phòng học múa thì phê tới mức nào cơ chứ?” Lâm Thịnh Văn gật đầu, hèn mọn đáp.
“Đúng vậy, đúng vậy, anh Văn, anh thấy sáng kiến của em…”
“Cho mày đó!”
Lâm Thịnh Văn rút hai tờ tiền đỏ chói ra ném cho tên đàn em kia, nói: “Đi nào, vào trong tìm cô ta.”
“Cảm ơn anh Văn, cảm ơn anh Văn.” Tên đàn em vội vàng chạy theo che ô, đi theo Lâm Thịnh Văn vào trong trường học.
Trần Dao dẫn Giang Thành tới một ngõ nhỏ, hàng quán ở chỗ này không lớn, trang trí cũng rất đơn giản.

Trần Dao đưa Giang Thành tới một quán mì sườn.

“Bà chủ, cho hai bát mì lạnh, một bát ít thôi với.” Sau khi ngồi xuống, Trần Dao nói lớn với bà chủ quán.
“Cô giáo Dao lại tới đó à, hôm nay cô không phải đi làm hả?”
Dường như bà chủ rất thân với Trần Dao, cười hỏi.
“Hôm nay trường học có hoạt động khác, không phải đi làm.” Trần Dao cười đáp.
“Đây là bạn trai của cô phải không? Đẹp trai quá.” Bà chủ nhìn Giang Thành, nói.
Trần Dao nghe bà chủ quán nói như vậy, sắc mặt lập tức đỏ ửng lên, vội vàng đáp: “Không phải, không phải đâu, anh ấy là anh trai một người học sinh của cháu thôi.”
“À, cô chờ chút, mì sắp xong rồi.” Bà chủ tươi cười, đi vào trong bếp.
“Người thanh niên bên ngoài trường học khi nãy không phải là người theo đuổi cô đó chứ?” Giang Thành hỏi Trần Dao.
“Không phải.”
Trần Dao lắc đầu, nói: “Anh ta là một tên du côn ở gần trường, tôi tới trường thực tập không bao lâu thì gã đã chú ý tới tôi, ngày nào cũng chờ tôi ở cổng trường.

Tôi đã bảo tôi và anh ta không hợp nhau rồi nhưng anh ta vẫn cứ bám riết không tha.”
“Như vậy hả, thế thì đáng lẽ khi nãy chúng ta nên đi ra từ cửa chính mới phải.” Giang Thành nói.
“Vì sao chứ?”
“Như vậy thì tôi có thể thay cô dạy cho gã một bài học rồi, thế thì sau này gã sẽ không dám làm phiền cô nữa.”
“Đừng làm vậy, không thể chọc tới gã đâu, cứ để tôi tránh mặt là được, nếu không sau này gã tìm tôi để trả thù thì sao.” Trần Dao lo lắng đáp.
“Mì của hai người đây.” Bà chủ quán nhanh chóng bê mì ra, đặt trước mặt Trần Dao.
Trần Dao ăn được mấy miếng đã đặt đũa xuống, lấy một tờ giấy ra lau miệng, nói: “Tôi ăn no rồi.”
“Cô ăn ít vậy sao?” Giang Thành cảm thấy kinh ngạc.
“Đúng vậy, bình thường tôi ăn ít lắm.” Trần Dao vừa cười vừa nói.
Giang Thành gật đầu, đôi mắt nhìn lướt qua bộ ngực căng tròn của Trần Dao.

Cô nàng này ăn ít như vậy, không biết làm sao lại sở hữu một bộ ngực to như vậy nhỉ?
“Được rồi, chúng ta đi thôi nào.” Sau khi ăn xong, Giang Thành hỏi: “Em trai cô nằm ở bệnh viện nào?”
“Ở bệnh viện số 1 thành phố Lư Dương.” Trần Dao đáp.
“Bệnh viện số 1?”
“Đúng vậy, sao hả?” Trần Dao hỏi.
“Tôi làm việc ở chỗ này, vậy thì tôi sẽ cố gắng tranh thủ mọi nguồn tài nguyên cho cô.” Giang Thành đáp.

“Thật sao? Vậy xin cảm ơn anh.” Trần Dao vui vẻ nói.
Không lâu sau, Trần Dao và Giang Thành đã đi tới bệnh viện.

Em trai của Trần Dao tên là Trần Chân, hiện đang nằm trong phòng ICU của bệnh viện, hiện giờ trong phòng bệnh có khá đông người, người cầm đầu chính là viện trưởng bệnh viện số 1, Thẩm Băng.
“Viện trưởng Thẩm, cô cũng ở đây à.” Trần Dao đi tới chào hỏi Thẩm Băng.
“Tiểu Dao? Đúng lúc tôi đang tìm chuyên gia trên tỉnh tới để hội chẩn.”
Thẩm Băng nói xong mới chú ý tới Giang Thành đứng ở sau lưng Trần Dao: “Giang Thành? Không phải cậu nói hôm nay bận việc, không tới bệnh viện hay sao?”
Thẩm Băng nói như vậy khiến Giang Thành cảm thấy ngượng ngùng.

Đúng vậy, trước đó anh định xin nghỉ, nhưng không ngờ rằng em trai của Trần Dao nằm ở bệnh viện số 1, hơn nữa Thẩm Băng cũng có mặt ở đây.
“Tôi xong việc rồi nên trở về bệnh viện.” Giang Thành nhìn Thẩm Băng, cười đáp.
“Đúng rồi, cô quen Trần Dao hả?” Giang Thành hỏi Thẩm Băng.
“À, toàn bộ chi phí lọc thận của em trai tôi đều do viện trưởng Thẩm chi trả, nếu như không có cô ấy thì sợ rằng em trai tôi đã chết rồi.” Trần Dao nói xong, nhìn Thẩm Băng với ánh mắt biết ơn.


“Không có gì đâu, tôi có thể hiểu thấu nỗi đau của người nhà bệnh nhân khi gặp phải căn bệnh khó trị này, hơn nữa chức trách của bác sĩ chính là cứu người.” Thẩm Băng cười đáp
Đến đây Giang Thành mới biết Thẩm Băng lương thiện như vậy, chỉ có điều Giang Thành cũng nhớ lại khi ở trên xe, anh phát hiện ra mạch tượng của Thẩm Băng rất lạ, vô cùng khác thường, thế nhưng hình như Thẩm Băng đang cố tình che giấu chuyện gì đó thì phải.
“Giang thần y định chữa trị cho cậu ta hả?” Thẩm Băng hỏi.
“Đúng vậy, cô ấy là cô giáo trong trường em gái tôi đang theo học.” Giang Thành đáp.
“Tôi tin Giang thần y có thể chữa khỏi cho cậu ấy.” Thẩm Băng nói xong, tránh người sang.

Hiện giờ Trần Chân đang hôn mê nằm ở trên giường, Giang Thành ngồi xuống bên cạnh, bắt mạch cho Trần Chân.
“Hứa giáo sư, người này là ai vậy? Đã chẩn đoán là nhiễm trùng tiểu đường rồi, cậu ta còn bắt mạch làm gì chứ?”
“Làm bộ làm dạng mà thôi, ngay cả chúng ta cũng chưa từng chứng kiến chứng bệnh hôn mê trong thời gian dài như vậy, cậu ta thì làm gì được chứ.”
“Đúng vậy, Hứa giáo sư của chúng ta xuất thân từ gia đình làm thuốc danh tiếng mà cũng không làm gì được, một người trẻ tuổi như cậu ta thì làm được gì.”
“Hứa giáo sư, e rằng ông không biết rồi, trước đây bác sĩ Giang đã hoàn thành một ca giải phẫu mà ngay cả đại sư Thước cũng không thể tiến hành được.” Thẩm Băng đứng cạnh đó nói với Hứa giáo sư.
Hứa giáo sư nghe vậy mới cảm thấy kinh ngạc, bởi vì ông ta hiểu rõ danh vọng của đại sư Thước.
“Giải phẫu là giải phẫu, nó và nhiễm trùng tiểu đường là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, tôi không tin cậu ta sẽ giải quyết được.” Dù sao Hứa giáo sư cũng là chuyên gia tới từ trên tỉnh, nếu như còn không bằng cả một bác sĩ vô danh ở Lư Dương thì mặt mũi của ông ta phải giấu vào đâu cơ chứ.
“Bác sĩ Giang, tình hình sao rồi?” Trần Dao căng thẳng hỏi Giang Thành.
“Không sao đâu, có thể chữa được.” Giang Thành thả bàn tay đang bắt mạch ra, nhẹ nhàng đáp.
“Nói vậy thì khác gì không nói, ai chẳng biết có thể chữa được chứ.

Chỉ cần tìm được thận phù hợp là có thể chữa được, cậu đang nghĩ như vậy phải không?” Hứa giáo sư lạnh lùng nhìn Giang Thành, nói.
Giang Thành đứng dậy, nhìn Hứa giáo sư, đáp: “Đương nhiên là không rồi, bởi vì cậu ta không hề mắc bệnh nhiễm trùng tiểu đường.