Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 93: Thiếu Gia Nhà Giàu Thần Bí






“Anh họ anh?”
Giang Lai cũng kinh ngạc nhìn Đinh Lực hỏi.

“Phải, em nhất định phải giữ bí mật, không được nói cho ai khác biết đấy,” Giọng nói không hề nhỏ đầy cảm giác thần bí của Đinh Lực vẫn tiếp tục vang lên.

"Thiếu gia giàu có thần bí kia là anh họ của cậu ta?"
"Tôi cũng nghe nói, hầu hết các ông chủ quyền lực ở Lư Dương đều rất tôn trọng người đó, chắc chắn người nọ không phải người đơn giản.

"
Sau khi nghe những lời này, ánh mắt những người trong bàn nhìn Đinh Lực chuyển thành đầy kính trọng.

Cảm nhận được những ánh mắt đó, trong lòng Đinh Lực cũng vô cùng đắc ý.

Phụt!
Giang Thành ở bên cạnh nghe vậy không nhịn được trực tiếp bật cười.

“Này, anh cười cái gì?”
Đinh Lực tức giận nhìn Giang Thành.

“Không có gì,” Giang Thành thản nhiên xua tay, anh thật sự không ngờ danh tiếng mình tạo ra ở buổi đấu giá từ thiện của Hoả Thiêu Phong lại khiến mọi người đều muốn dán vào anh, thậm chí còn nhận anh là anh họ mình.

Trong lòng Đinh Lực mắng Giang Thành ngu ngốc, sau đó tiếp tục nhìn về phía Giang Lai nói: “Anh họ của tôi nói, anh ấy không muốn bị người khác quấy rầy, cho nên từ trước đến nay anh ấy đều không phô trương, anh ấy thật sự rất giỏi! "
Phụt!
Giang Thành càng nghe càng buồn cười, lại không kìm lại được.

“Anh lại đang cười cái gì?”
“Không có gì, vợ tôi sắp sinh em bé,” Giang Thành cười nói với Đinh Lực.


“Anh khinh người quá đáng, rõ ràng anh đang cười nhạo tôi,” Đinh Lực tức giận đập bàn, nhưng cậu lập tức nghĩ lại, vợ anh ta? Đó chẳng phải là Giang Lai sao?
“Em có thai?” Đinh Lực hoảng sợ nhìn Giang Lai vội vàng hỏi.

“Không có, tôi đùa thôi, nhưng mà lời cậu mới nói lúc nãy rất buồn cười,” Giang Thành nhìn Đinh Lực gật đầu.

“Ha ha, xem ra anh không tin tôi đúng không?” Đinh Lực lạnh lùng nói.

“Tôi nói cho anh biết, anh họ tôi rất giỏi, Phương Kiến Quốc cũng phải nể mặt anh họ tôi, những ông chủ kinh doanh bất động sản, bar club gì đó đều phải cúi đầu trước mặt anh họ tôi.

Nếu anh còn cười nữa, cẩn thận tôi bảo anh họ tôi xử lý anh đó ngay trong một nốt nhạc đấy,” Đinh Lực nhìn Giang Thành hét lên đầy giận dữ.

“Tùy cậu, cậu có gọi Hứa Văn Cường đến cũng được.


Giang Thành thờ ơ nói, anh hoàn toàn không để tên nhóc khoe khoang này vào mắt.

“Được, anh chờ đấy,” Đinh Lực lạnh lùng nói, sau đó cậu ta lấy di động ra bấm bấm như đang gửi tin nhắn.

Buổi liên hoan hữu nghị dành cho phụ huynh này có rất nhiều người có tiếng đến, dù sao ở đây cũng có vài vị phụ huynh sở hữu doanh nghiệp có giá trị tài sản không nhỏ, rất nhiều người đang chạm ly với hiệu trưởng.

“Thấy chưa? Hôm đó hiệu trưởng trường bọn tôi cũng uống rượu cùng anh họ,” Đinh Lực đắc ý nhìn Giang Thành nói.

Giang Thành liếc qua ông hiệu trưởng đang uống rượu kia, hôm đấu giá từ thiện đó có rất nhiều người chúc rượu anh, nhưng mà anh vẫn có ấn tượng với vị hiệu trưởng bị rớt ở ngoài vòng này.

“Có phải anh cũng nên đi kính rượu không?” Giang Thành nhìn Giang Lai nhẹ giọng nói.


“Để làm gì?” Giang Lai hỏi.

“Bảo ông ta ở trường chú ý chăm sóc em nhiều hơn.


Giang Thành cũng hiểu rõ, nếu ở trong trường học được hiệu trưởng quan tâm hơn thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều, anh ở ngoài làm việc cũng yên tâm hơn.

“Anh không giả ngầu thì chết hả?”
Đinh Lực nghe thấy Giang Thành nói, lập tức bất mãn nói: “Anh còn muốn chúc rượu hiệu trưởng, anh tưởng ai cũng có thể chúc rượu hiệu trưởng sao?”
“Cậu không tin?” Giang Thành nhìn Đinh Lực hỏi.

“Đương nhiên không tin, nếu anh có thể uống rượu với hiệu trưởng, tôi sẽ gọi anh là ba ba,” Đinh Lực cười lạnh nói.

Giọng nói khá lớn của Đinh Lực lập tức thu hút sự chú ý của hiệu trưởng cách đó không xa.

“Sau này nhờ thầy chăm sóc con trai tôi! ”
“Anh đợi chút,” Hiệu trưởng bỗng nhìn thấy Giang Thành, ông ta vội vàng ngắt lời một vị phụ huynh.

Vị hiệu trưởng này tên là Doãn Hải, cũng gặp được Giang Thành trong buổi đấu giá từ thiện, lúc đó tiếng đàn của Giang Trừng đã chinh phục khán giả, anh chính là vị thiếu gia bí ẩn được mọi người nâng ly chúc mừng.

Một người như thế lại đến buổi liên hoan hữu nghị dành cho phụ huynh của trường mình.

“Xin lỗi, tôi xin phép trước.


Hiệu trưởng Doãn vội vàng cầm ly rượu đi nhanh về phía Giang Thành.


“Hiệu trưởng tới.


Giang Lai thấy hiệu trưởng Doãn đi về phía mình, vội vàng nói.

Đinh Lực nghe vậy, lập tức nhìn về phía hiệu trưởng, trên bàn này chỉ có mình cậu có chút quan hệ với hiệu trưởng, vì bố cậu từng tặng quà cho hiệu trưởng nên hiệu trưởng mới đặc biệt qua uống rượu với cậu.

“Thấy chưa? Hiệu trưởng Doãn tới uống rượu với tôi đó,” Đinh Lực lập tức đắc ý nói.

“Hiệu trưởng Doãn, em……”
Đinh Lực mới vừa giơ chén rượu lên thì thấy hiệu trưởng trực tiếp bỏ qua cậu, đi thẳng về phía Giang Thành.

“Chào thầy, sao thầy tới trường chúng tôi lại không báo trước để chúng tôi tiếp đón từ xa, thất lễ quá,” Hiệu trưởng Doãn vô cùng kính trọng nói với Giang Thành.

Đinh Lực sững sờ khi nhìn thấy tình huống này, hiệu trưởng lại tự mình kính rượu người này? Hơn nữa còn rất tôn kính gọi anh ta là thầy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Hiệu trưởng Doãn, tôi không thích phô trương, không phải ông không biết,” Giang Thành cũng cầm lấy ly rượu, cười nói.

“Đúng vậy, buổi tối hôm đó, sự nổi bật của thầy đã lấn át tất cả, đặc biệt là bản nhạc piano kia, nó thật sự rất tuyệt vời, nhưng thầy lại không thích phô trương, thầy bảo cô Lăng yêu cầu truyền thông chỉ đăng ảnh chụp bóng lưng thầy,” Hiệu trưởng Doãn tán thưởng nói.

Đinh Lực nghe được lời của Hiệu trưởng Doãn, ly rượu trong tay lập tức rơi xuống đất.

Vừa nãy cậu còn gọi anh họ tôi, anh họ tôi, kết quả vị thiếu gia giàu có bí ẩn kia lại chính là người ngồi ngay trước mặt này.

Nghĩ tới này đó, khuôn mặt Đinh Lực lập tức đỏ bừng, cậu xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm cái khe mà chui vào.

"Thì ra từ nãy tới giờ thằng nhóc này toàn khoác lác, cậu ta cứ liên mồm nói về anh họ của mình, kết quả cậu ta thâm chí còn không quen biết người ta.

"
“Quá biết giả bộ luôn, tôi còn tưởng rằng thật ấy, hoá ra chỉ là một đứa thích khoe khoang.



Những người khác trong bàn đồng loạt xem thường Đinh Lực.

Đinh Lực vội vàng rời khỏi đây trong sự bối rối, cậu cũng không quan tâm đến việc tỏ tình với Giang Lai nữa.

“Hiệu trưởng Doãn khách sáo,” Giang Thành cũng cười, anh nâng ly uống rượu với hiệu trưởng.

“Cho hỏi, hôm nay thầy đại diện cho ai tới thế?” Hiệu trưởng Doãn cười hỏi, nếu là họ hàng của nhân vật lớn tầm này thì ở trường phải quan tâm thật chu đáo.

“Là em gái tôi, Giang Lai,” Giang Thành chỉ Giang Lai bên cạnh.

“Giang Lai à, tôi thường nghe giáo viên khen em ấy,” Hiệu trưởng Doãn lập tức cười khen ngợi Giang Lai.

Cứ thế, Giang Thành lập tức trở thành trung tâm của buổi liên hoan hữu nghị giữa các bậc phụ huynh, vất vả lắm Giang Thành và Giang Lai mới thoát khỏi đó được.

“Anh, sao anh đi tới đâu cũng gây ra chuyện lớn thế? Giang Lai vừa đá cỏ bên đường vừa nói với Giang Thành.

“Có thể là do sức hút của anh em quá lớn,” Giang Thành cười nói.

“Có cái con khỉ ấy!”
Giang Lai cười nói với Giang Thành.

“Đi thôi, anh trai đưa em về nhà,” Giang Thành nhìn đồng hồ, cũng đến chiều rồi, giờ về nhà vừa lúc có thể thăm bố mẹ.

“Anh, thật ra hôm nay em bảo anh tới không chỉ vì buổi liên hoan hữu nghị của phụ huynh này đâu,” Giang Lai nói.

“Còn chuyện gì khác à?”
“Giáo viên dạy nhảy của em muốn gặp anh,” Giang Lai nhìn Giang Thành nói.