Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 84: Tôi Không Chữa






“Con trai tôi sắp bị bà bác sĩ lang băm này hại chết rồi, tôi con mẹ nó ngoài đánh bà ta ra còn có thể làm gì nữa chứ?” Hai mắt của người thanh niên đỏ bừng, rõ ràng anh ta đã bị phẫn nộ làm mụ đầu.

“Chỉ cần có tôi ở đây, con trai anh không chết được,” Giang Thành kéo ghế trong tay thanh niên xuống, trầm giọng nói.

“Vậy được, anh chữa đi, nếu không chữa khỏi được, các ngươi đừng hòng chạy,” Người thanh niên giận dữ gầm lên.

“Mẹ, mẹ có sao không?”
Lâm Duẫn Nhi từ ngoài chạy vào, vội vàng ôm lấy Dương Mai.

“Mẹ không sao,” Dương Mai nhìn thấy con gái mình tới thì hỏi: “Cậu ta là?”
“Anh ấy là bác sĩ giỏi nhất ở bệnh viện con, mẹ đừng lo, chắc chắn anh ấy có thể chữa được.

” Lâm Duẫn Nhi nhìn Giang Trừng bằng ánh mắt đầy tin cậy.

Giang Thành bước tới bắt mạch cho cậu bé, mạch đập của cậu bé đã không còn nhưng vẫn còn sự sống, Giang Thành lập tức truyền một tia linh khí vào cơ thể cậu bé.

“Hửm?”
Giang Thành lập tức nhận ra có điều bất thường, song gần như cùng lúc đó, cậu bé lập tức tỉnh dậy.

“Bố, con khoẻ rồi,” Cậu bé sợ hãi nhìn Giang Thành.

“Con thật sự khoẻ rồi?” Người thanh niên lập tức vui mừng hỏi.

“Con trai anh vẫn chưa khoẻ lại, chắc cậu bé bị dính phải đồ vật dơ bẩn ở đâu đó, cần cho cậu bé uống một bát nước bùa mới khoẻ hẳn được,” Giang Thành lập tức nói.


"Nước bùa? Rốt cuộc anh là bác sĩ hay là thầy bói hả?”
Thanh niên vừa nghe xong lập tức nổi giận, mắng: "Quả nhiên cái phòng khám chui mất nhân tính này của các người nên đóng cửa mới đúng, ông đây đã gọi người tới rồi, các người chờ bị đóng cửa đi.


Vừa nói chuyện, người thanh niên vừa định ôm con trai rời khỏi đây.

“Nếu anh muốn con trai mình chết thật thì cứ việc bế cậu bé đi.

” Giang Trừng nhẹ giọng nói.

"Hừ, dù con trai tao có chết cũng sẽ không để mày chữa bệnh cho nó lần nữa, đúng là xui tận mạng,” Người thanh niên chửi bới liên hồi rồi bế con trai mình ra khỏi phòng khám.

“Bác sĩ Giang, chắc cậu bé đó vẫn ổn đúng không? Tôi thấy bây giờ trông cậu bé khá bình thường mà,” Lâm Duẫn Nhi bước tới nói.

Giang Thành nghe vậy lập tức lắc đầu nói: “Không phải, chắc cậu bé kia bị dính phải đồ vật dơ bẩn gì đó, sát khí đã xâm nhập vào cơ thể.

Thằng bé có thể tạm thời hồi phục là do tôi đã khơi thông kinh mạch của nó, kích thích đến tia sát khí kia, để tự bảo vệ mình, tia sát khí đó mới không cắn nuốt dương khí của đứa bé đó nữa, cậu bé mới có biểu hiện như đã khỏi bệnh, chỉ cần cậu bé rời khỏi đây chắc chắn sẽ lại tái phát, hơn nữa còn càng nghiêm trọng hơn.


Người đàn ông trẻ tuổi bé cậu bé đi đến cửa phòng khám, đúng lúc này một chiếc xe của Cục Giám sát Y tế chạy tới
“Anh Cao, có chuyện gì thế? Sao lại vội vã gọi em đến đây vậy?” Một người đàn ông mặc đồng phục bước ra khỏi xe hỏi người thanh niên.

Người đàn ông mặc đồng phục này là đội trưởng Cục Quản lý Giám sát Y tế, Lý Phi.

“Tiểu Lý, cậu đừng nhắc đến chuyện đó nữa, ở đây có một phòng khám dởm, suýt nữa đã hại chết con trai tôi, may mà con trai tôi mạng lớn, hiện tại mới không có việc gì, cậu mau tới niêm phong nó đi,” Nam thanh niên giận dữ nói.


“Có chuyện như thế sao?”
“Phải, ở đấy có mấy tay thầy bói, chắc giấy phép hành nghề đều làm giả hết đấy, cậu mau đi niêm phong lại đi.

” Thanh niên lạnh lùng nói.

“Đi, vào xem xem thế nào!”
Lý Phi lập tức dẫn theo một người khác cùng đi vào trong phòng khám.

“Con trai, mọi chuyện đều ổn cả rồi, chúng ta về nhà thôi, con muốn ăn gì bố đều mua cho con,” Người đàn ông trẻ tuổi ôm chặt cậu con trai cưng chiều nói.

Vừa dứt lời, cậu bé bỗng trợn trừng hai mắt, cả người co giật mạnh, miệng sùi bọt mép, tình huống lần này còn nghiêm trọng hơn so với lúc trước.

“Con trai? Con trai, con sao thế?”
Mẹ kiếp, chắc chắn là do đám bác sĩ lăng băm kia hại rồi, nam thanh niên nghĩ bụng, bỗng một chiếc Lexus dừng lại trước mặt gã.

“Chồng ơi? Con trai thế nào rồi?” Một người phụ nữ quý phái bước xuống xe.

“Đúng là không nên đưa con trai đến cái phòng khám này để đám lang băm ở đó hại con trai chúng ta thành ra thế này,” Người thanh niên phẫn nộ chửi rủa.

“Đừng sốt ruột, em đã mời Phó viện trưởng Tạ của bệnh viện số 2 tới, chắc chắn ông ấy có thể chữa khỏi cho con trai chúng ta,” Người phụ nữ vội vàng nói.

Phó viện trưởng Tạ với mái đầu hoa râm, bước từ xe xuống, nói: “Đừng nóng vội, để tôi xem xem.



Nói rồi Phó viện trưởng Tạ vội bắt mạch cho cậu bé, nét mặt ông lập tức thay đổi.

“Tôi! tôi chưa từng thấy mạch tượng như thế này bao giờ,” Gương mặt ông Tạ tràn đầy lo lắng nói.

“Ông Tạ, ý ông là ông cũng không có cách nào sao?” Vị phu nhân kia sốt ruột nói.

“Tôi chưa thấy tình huống này bao giờ, dù có đưa đến bệnh viện thì bằng phương pháp thông thường cũng chỉ có thể kéo dài sự sống thêm vài giờ thôi," Ông Tạ vô cùng nghiêm túc nói.

“Sao? Nghiêm trọng như vậy ư?” Thanh niên lúc này thật sự hoảng sợ, anh ta không ngờ tình hình lại phức tạp như thế.

“Trừ phi……”
“Trừ phi cái gì?” Thanh niên vội vàng hỏi.

“Trừ phi dùng thuật chúc phúc từ thời xa xưa, không chừng có thể chữa khỏi được tình trạng này, nhưng phương pháp đó đã thất truyền từ lâu rồi,” Ông Tạ thất vọng nói.

“Thuật chúc phúc? Có phải là cần dùng đến giấy bùa màu vàng gì đó không?” Thanh niên hỏi.

“Đúng, đúng, chính là nó, sao cậu biết?” Ông Tạ kinh ngạc hỏi.

Thanh niên lập tức nói: “Trong phòng khám có một nam bác sĩ, anh ta nói phải dùng giấy bùa màu vàng để cứu con trai tôi, nhưng mà tôi tưởng anh ta là kẻ lừa đảo nên đã không đồng ý.


Ông Tạ vừa nghe đến đây, sắc mặt đại biến, ông lập tức nói: “Hồ đồ, cậu đúng là hồ đồ, bác sĩ như thế bây giờ trăm năm khó gặp một lần, sao cậu có thể từ chối qua vội vàng như thế?”
“Cao Kim Minh, nếu con trai tôi vì anh mà có mệnh hệ gì, hai chúng ta lập tức ly hôn!” Vị phu nhân kia nghe xong lập tức giận điên người, thì ra con trai như thế đều do gã làm hại, cô không sợ không chữa khỏi được cho con trai mà chỉ sợ mình để vuột mất cơ hội.

“Anh! Anh lập tức quay lại cầu xin anh ta,” Cao Kim Minh cũng sốt ruột đến trán vã đầy mồ hôi, anh ta bế con trai lên quay người chạy vào.


“Anh dựa vào đâu mà đòi huỷ chứng nhận tư cách hành nghề y của chúng tôi?”
Lâm Duẫn Nhi bất mãn hét lên với Lý Phi.

“Dựa vào đâu à?”
Lý Phi cười lạnh nói: “Dựa vào việc phòng khám dởm này của các người suýt nữa hại chết người ta!”
“Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi thật sự đã cố hết sức,” Dương Mai oan uổng nói.

“Đương nhiên bà không biết rồi, bởi vì bà căn bản không có tư cách hành nghề y,” Lý Phi lạnh lùng nói.

“Không phải, bác sĩ Dương thật sự có thể chữa bệnh, chúng tôi đều được bà ấy chữa khỏi.


“Đúng vậy, hơn nữa bác sĩ Dương lấy phí chữa bệnh cũng rẻ hơn những chỗ khác, bà ấy cũng đối xử rất tốt với chúng tôi, anh không thể niêm phong nơi này.


Rất nhiều người bệnh đều nói đỡ cho Dương Mai, bởi vì từ khi Dương Mai chuyển đến đây ở, bọn họ đều rất thân với bà.

“Dù thế nào đi nữa, hôm nay tôi nhất định phải niêm phong cái phòng khám này,” Lý Phi vô cùng nghiêm túc nói.

“Được, anh muốn niêm phong thì cứ làm đi, nếu niêm phong rồi tôi sẽ không chữa bệnh của đứa bé bên ngoài kia nữa,” Giang Thành bình tĩnh nói.

“Hừ, anh tưởng mình là thần y thật à? Nếu anh biết chữa bệnh thật, hôm nay tôi sẽ ăn tờ giấy niêm phong này luôn!”
Lý Phi lạnh lùng thẳng thừng nói: “Dán lên!”
“Bác sĩ! Bác sĩ, cầu xin anh cứu con trai tôi với!” Cao Kim Minh bế con trai mình vội vàng chạy vào.

“Thật sự xin lỗi, tôi sẽ không chữa bệnh cho con trai anh!” Giang Thành lạnh lùng nói.