Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 72: Tận Cùng Của Cám Dỗ






"Có ai không...!Cứu tôi với…" Mộ Dung Tuyết cảm giác thân thể cũng trở nên mềm nhũn không có sức lực, ngã xuống giường lẩm bẩm nói.
"Cô nghĩ còn có người đến cứu cô sao?" Ong Sát Thủ đi tới hung hăng xé vạt áo trước ngực Mộ Dung Tuyết ra, lộ ra khuôn ngực được áo bra màu tím ôm trọn.
“Cút ra!” Mộ Dung Tuyết khó khăn đẩy Ong Sát Thủ ra, nhưng không hề có chút tác dụng nào.
"Ha ha, bây giờ là đẩy tôi ra, đợi một chút nữa cô sẽ phải cầu xin tôi đùa giỡn với cô.”
Ánh mắt lộ ra vẻ nham hiểm ngắm nhìn dáng người Mộ Dung Tuyết vặn vẹo, hắn thích nhất là việc tra tấn phụ nữ như vậy.
“Không, không...!Không được..." Mộ Dung Tuyết tuy rằng cố gắng hết sức khống chế bản thân, nhưng hai tay cô vẫn không kiềm chế được đã xé rách quần áo trên người mình, cô cảm giác được ý thức của mình dần dần trở nên mơ hồ.

Thay vì bị người khác hủy hoại như vậy, còn không bằng mình chết đi.

Nhưng Mộ Dung Tuyết hiện tại ngay cả chuyện tự sát cô cũng không thể làm.

Ong Sát Thủ thấy bộ dạng này của cô, trong lòng rõ ràng thời cơ đã chín muồi, lập tức đưa tay cởi thắt lưng bên hông.
"Chỉ có thể như vậy sao?" Mộ Dung Tuyết lúc này thật sự buông xuôi không chống cự, chỉ có thể tiếp nhận số phận, khóe mắt cô lặng lẽ rơi nước mắt.
"Ai?" Đang lúc Ong Sát Thủ cởi thắt lưng ra, bỗng nhiên cảm giác được nguy hiểm, hắn vội vàng nghiêng đầu né tránh, chỉ thấy một cây tăm tre có mùi thịt cừu xoẹt ngang qua hai má hắn, rồi găm chặt vào vách tường nơi đầu giường.
"Là anh!" Ong Sát Thủ nhìn thấy Giang Thành đứng ở cửa phòng ngủ, con ngươi đột nhiên co lại.
"Là tôi, tôi tới đây đưa thịt cừu cho cô ấy, không chậm trễ chuyện gì của anh chứ?" Giang Thành vừa dùng tăm xỉa răng để xỉa, vừa nhìn Ong Sát Thủ thản nhiên nói.

"Là anh?" Mộ Dung Tuyết nhận ra dáng vẻ của Giang Thành, trong phút chốc lòng cô lại một lần nữa nhen nhóm hy vọng.
"Người anh em, anh và tôi ngày trước không oán, gần đây không thù, nhiều chuyện không bằng ít đi một chuyện, anh thấy như thế nào?" Ong Sát Thủ có chút rụt rè nói.
"Ngày trước không oán gần đây không thù?" Giang Thành cười mỉa một tiếng, nói: "Mày vẫn theo dõi Hứa Tình vợ của tao, cái này gọi là không thù không oán sao?” Ong Sát Thủ lúc này mới hiểu được, khó trách người này vẫn luôn ở cùng Hứa Tình, thì ra anh chính là chồng của Hứa Tình, cũng chính là người tên Giang Thành kia.

Vốn mệnh lệnh mà Ong Sát Thủ nhận được là phải giết chết Giang Thành trước, sau đó đưa Theo Hứa Tình đi, nhưng Ong Sát Thủ rất có hứng thú đối với phụ nữ, cho nên quyết định trước hết đưa theo Hứa Tình, sau đó mới giết chết Giang Thành.

Mẹ kiếp, hiện tại nhìn Giang Thành như vậy, đâu phải là người hắn có thể giết được?
“Nếu đã như vậy, thì mày cứ đi chết đi!” Ánh mắt Ong Sát Thủ lạnh lùng nói, vội vàng khom lưng nhặt lấy khẩu súng rơi xuống trước người Mộ Dung Tuyết.

Anh lợi hại hơn nữa, cũng không thể thắng được súng.

Nhặt súng lên, Ong Sát Thủ trực tiếp nhắm vào Giang Thành, bóp cò.
Phụt!
Giang Thành phun cây tăm từ trong miệng ra, tăm xỉa răng cắm thẳng vào trong nòng súng.
Bùm!
Súng trên tay Ong Sát Thủ trong nháy mắt nổ tung.
"Á… á… á…”
Ong Sát Thủ lập tức cảm thấy đau nhức ở tay, vội vàng vứt súng đi.

Chờ hắn ngẩng đầu nhìn về phía Giang Thành thì Giang Thành đã xuất hiện trước mặt hắn.
“Đi chết đi!” Tay còn lại của Ong Sát Thủ đột nhiên đập một quyền vào đầu Giang Thành, góc độ cực kỳ hung hiểm.

Một quyền này Ong Sát Thủ đã dùng hết toàn lực, đối mặt với đối thủ như Giang Thành, cơ bản không dám giữ lại chút sức nào.
"Cẩn thận!" Mộ Dung Tuyết cũng biết thực lực của Ong Sát Thủ đáng sợ đến mức nào, đối mặt với một quyền hung ác như vậy, chỉ có thể né tránh, nếu không thì không thể ngăn cản được.

Nhưng Mộ Dung Tuyết càng cảm thấy kinh ngạc, vì Giang Thành không hề lùi bước chút nào, giơ nắm đấm lên cùng Ong Sát Thủ đánh tới.
“Muốn chết!” Ong Sát Thủ biết nắm đấm dùng toàn lực kia của hắn rất lợi hại, lúc trước hắn cũng dùng một quyền như vậy đánh chết người khác, Giang Thành bị một đấm như thế, đương nhiên sẽ chết.
Bụp! Bụp!
Nắm đấm Ong Sát Thủ cùng Giang Thành giao nhau trong nháy mắt, một tiếng gãy xương giòn tan từ cánh tay Ong Sát Thủ truyền đến.


Nắm đấm hung ác khi đối mặt với Mộ Dung Tuyết, bây giờ ở trước mặt Giang Thành giống như trứng gà yếu ớt.

Giang Thành đã hủy toàn bộ cánh tay của Ong Sát Thủ, từng chút từng chút xương trên cánh tay vỡ vụn.

Nhưng Ong Sát Thủ cũng vô cùng cơ trí, sau khi nhận muộn đấm như vậy của Giang Thành, lợi dụng lực đẩy cơ thể vội vã bay về phía cửa sổ bên kia, sau khi ổn định cơ thể, vội vàng mở cửa sổ nhảy xuống.
"Muốn chạy!" Giang Thành hừ lạnh một tiếng, lập tức muốn đuổi theo, nhưng đúng vào lúc này, anh bỗng nhiên cảm giác có người kéo mình lại.
"Đừng… Đừng đuổi theo… Tôi muốn…” Giang Thành xoay người thì nhìn thấy Mộ Dung Tuyết quần áo lộn xộn, cả người vì động tình mà vặn vẹo, hai mắt mê ly.

Hơn nữa quần áo trước ngực Mộ Dung Tuyết đã bị xé ra, lúc này cô cũng xé rách quần áo trên người không còn mấy mảnh, trước ngực căng tròn đã không chút quần áo.
”Cô gái ngốc, cô bị người ta bỏ thuốc rồi!” Giang Thành bất đắc dĩ lắc đầu, anh đương nhiên biết, loại thuốc này một khi đã phát huy tác dụng nếu không kịp thời giải quyết, sẽ rất dễ làm người bị dính thuốc cảm thấy ham muốn như thiêu đốt, vô cùng khó chịu.

Tình hình này cũng không kịp đi bắt Ong Sát Thủ nên chỉ có thể cứu Mộ Dung Tuyết trước.

Giang Thành vội vàng ôm lấy Mộ Dung Tuyết, nhưng lúc này Mộ Dung Tuyết hoàn toàn mất đi ý thức.

Ngay khi cảm giác được có đàn ông ôm lấy mình, cô lập tức giống như một con bạch tuộc không có xương, quấn lấy Giang Thành.
"Nhanh lên! Giúp tôi.” Đôi mắt của Mộ Dung Tuyết đầy vẻ hứng tình, da thịt sớm đã đỏ ửng hết lên, cô còn muốn hôn Giang Thành.
“Cô tỉnh lại cho tôi!” Giang Thành không chịu nổi sự quấn lấy của Mộ Dung Tuyết, hung hăng đánh vào mông của cô.

Nhưng một cái đánh như vậy không những không làm cho Mộ Dung Tuyết bình tĩnh lại, ngược lại còn làm cho cô càng thêm cao giọng hừ nhẹ một tiếng.


Nếu như Giang Thành không có được ý chí vững chắc thì bây giờ nhất định đã đè Mộ Dung Tuyết ra mà làm chuyện đó rồi.

Mộ Dung Tuyết vốn sức khỏe rất tốt, Giang Thành thật vất vả mới ôm được Mộ Dung Tuyết đi vào phòng tắm.

Anh đặt Mộ Dung Tuyết ở trong bồn tắm, anh bắt đầu xả nước lạnh vào trong bồn tắm.
“Lạnh quá!” Mộ Dung Tuyết cảm nhận được cảm giác lạnh như băng, cả cơ thể đều run rẩy.
"Tôi muốn anh, anh mau cho tôi đi, cho tôi đi.” Mộ Dung Tuyết ở trong bồn tắm cũng không tỉnh táo nổi, giãy giụa muốn kéo Giang Thành vào.

Nói thật, dáng người và bộ dạng của Mộ Dung Tuyết vốn rất gợi cảm, lúc này trong bồn tắm, cô càng trở nên hấp dẫn mê người.

Nhất là khuôn ngực đầy đặn, lúc này lại càng là thu hút vô tận.
“Thôi kệ đi!” Giang Thành gian khó khăn nuốt nước miếng, đứng dậy tiến vào trong bồn tắm.

Mộ Dung Tuyết lập tức ôm lấy thân thể Giang Thành, Giang Thành hoàn toàn cởi bỏ vạt áo trên người Mộ Dung Tuyết, thân thể gợi cảm của cô hoàn toàn lộ ra trước mắt Giang Thành.

Mộ Dung Tuyết xé rách quần áo trên người Giang Thành, thân thể hai người như hoà vào làm một....