Hứa Tình cùng Giang Thành vừa mới đến phòng khách đã nghe thấy Lý Tân Nguyệt nói bản thân góa chồng, cô không hài lòng lên tiếng.
Mặc dù nhà họ Hứa và nhà họ Chu thân nhau mấy đời, mẹ mình với Lý Tân Nguyệt lại là bạn thân nhưng Hứa Tình vẫn rất ghét mẹ con Chu Lân nên mới bất mãn như vậy.
Lý Tân Nguyệt nghe thấy tiếng liền vội quay lại nhìn thì thấy Hứa Tình và Giang Thành đang đứng cùng nhau.
“Giang Thành?”
Vốn dĩ Lý Tân Nguyệt nghe người ta nói Giang Thành sau khi tự sát đã nằm trong bệnh viện bảy ngày rồi, chắc chắn không sống nổi nữa.
Nhưng bà ta không ngờ bây giờ anh vẫn còn sống sờ sờ, lại đang đứng trước mặt mình nữa.
Nếu như Giang Thành không chết thì con trai mình sao có thể lấy Hứa Tình được?
Chu Lân nhìn thấy Giang Thành, vô cùng kinh ngạc: “Giang Thành, anh chưa chết?”
“Lân Nhi, sao lại nói như vậy.” Lý Tân Nguyệt vội kéo Chu Lân một cái.
Thực ra bà ta cũng chỉ kéo tượng trưng thôi.
Dù sao bà ta cũng đã từng thấy Giang Thành nhu nhược như thế nào rồi.
Cho dù anh có bị người ta chê bai, chế giễu thế nào cũng không dám nói lại nửa câu.
“Người giống như anh còn sống tốt lành thì tại sao tôi phải chết?”
Giang Thành lạnh nhạt nhìn Chu Lân, trầm giọng nói.
Lời vừa dứt thì trong phòng bỗng tĩnh lặng, tất cả mọi người đều sững sờ.
Vì không ai ngờ Giang Thành lại có thể cự lại.
Đến cả Hứa Tình định đứng ra giúp Giang Thành cũng phải ngây người.
Chu Lân cũng không ngờ được Giang Thành lại đáp trả lại mình như thế.
Giang Thành trước kia nhìn thấy mình thì chỉ biết trốn tránh.
Anh ta xém bị câu nói này của Giang Thành làm cho tức hộc máu.
Nhưng dẫu sao nơi này cũng là nhà họ Hứa, Chu Lân cũng không muốn phá vỡ hình tượng của mình nên cười ngại ngùng nói với Hứa Chí Quân: “Bác trai, cháu nghe nói Giang Thành đã chết ở bệnh viện rồi.
Bỗng dưng nhìn thấy anh ta thế này, cháu mới buột miệng nói vậy.
Cháu cũng có lòng tốt thôi, nhưng lời này của anh ta cũng thiếu văn hóa quá.
Chẳng trách lại cam tâm đi ở rể.”
Lời của Chu Lân bề ngoài rất lễ phép, quan tâm đến Giang Thành, trên thực tế là đang châm biếm việc Giang Thành đi ở rể.
Trong mắt anh ta chứa đầy sự miệt thị.
Lý Tân Nguyệt vốn đã khinh thường Giang Thành, bây giờ nhìn thấy Giang Thành chế giễu con trai mình như vậy thì không nhịn được lên tiếng: “Giang Thành, con trai tôi làm sao hả? Con trai tôi có tệ thế nào đi chăng nữa thì cũng là bác sĩ điều trị chính của Bệnh viện số hai.
Cậu chỉ là một y tá làm việc vặt trong bệnh viện có tư cách gì mà xem thường con trai tôi chứ?”
“Mẹ, mẹ cũng đừng nói như vậy.
Đàn ông phải có chí, con dựa vào thực lực của mình để làm bác sĩ điều trị chính ở Bệnh viện số hai.
Nói không chừng người như Giang Thành lại thíc làm việc vặt, ăn bám thì sao ạ?” Chu Lân nói, trên môi là nụ cười đầy miệt thị.
Hai mẹ con này thực sự chưa từng bị Giang Thành chọc giận đến như vậy, cho nên mới kẻ xướng người họa cùng châm chọc Giang Thành.
Diệp Trúc Bình vốn muốn tiến lên phá vỡ vòng luẩn quẩn này, nhưng Hứa Chí Quân đã kéo bà ấy lại.
“Ông làm gì vậy?” Diệp Trúc Bình thấp giọng nói.
“Để Giang Thành được giải tỏa đi.
Có lẽ thằng bé ở nhà mình đã phải kìm nén, nhịn nhục lâu quá rồi.” Hứa Chí Quân nhỏ giọng nói.
Hứa Tình nghe thấy hai mẹ con nhà này bắt nạt người khác quá đáng như vậy thì trong lòng cuồn cuộn lửa giận.
Dẫu sao thì Giang Thành vẫn là chồng mình.
Đương nhiên Giang Thành cũng nghe ra được, họ đang chế giễu mình không phải là đàn ông.
Không đợi Hứa Tình mở miệng, Giang Thành liền cười khinh thường một cái: “Anh cũng xứng gọi là đàn ông?”
“Tôi thấy anh tức đến mặt mày xám xịt.
Vừa nãy anh đi thì bước chân không chắc chắn, có phải bình thường hay mỏi eo đau lưng, tay chân lạnh lẽo không? E rằng đã rất lâu rồi anh không làm chuyện đàn ông nên làm nhỉ?”
Ban đầu trên gương mặt Chu Lân vẫn còn sự đắc ý nhưng sau khi nghe thấy lời của Giang Thành thì sắc mặt bỗng thay đổi.
“Anh… anh nói bậy gì đó?” Chu Lân phản bác.
"Tôi đang nói gì anh hiểu rất rõ mà.
Từ trên ý nghĩa phương diện đó thì anh đã không được tính là đàn ông rồi.” Giang Thành nói.
Lý Tân Nguyệt nghe thấy như vậy thì trong lòng cũng kinh ngạc.
Quả thực lý do con trai bà ta mãi vẫn chưa kết hôn chính là vì sức khỏe có vấn đề.
Anh ta vốn không có cách nào giao lưu sâu với phụ nữ.
Giang Thành vừa nhìn đã thấy vấn đề của con trai mình sao?
“Cậu nói bậy gì đó hả? Nếu như cậu có năng lực khám bệnh, thì cậu bị thần kinh hay sao lại đi làm công việc y tá mất mặt như vậy ở bệnh viện làm gì chứ?”
Lý Tân Nguyệt cho rằng Giang Thành đang đoán mò, vả lại bà cũng không muốn để lộ vấn đề của con mình.
Chuyện này nếu như bị người ngoài biết được thì không biết sẽ chế giễu mình thế nào nữa.
Lý Tân Nguyệt vô cùng không hài lòng nói: “Vốn dĩ chúng tôi đến để thăm cháu tôi một chút, không ngờ con rể nhà anh chị lại chẳng ra gì, chúng tôi về!”
“Bác trai, nếu bác đã không muốn nhận bức tranh này thì cháu xin phép mang về trước đã.”
Chu Lân nói xong bước lên phía trước cẩn thận thu bức tranh lại.
Vốn dĩ tặng bức tranh quý như vậy, trong lòng anh ta cũng đau đớn khôn nguôi.
Bây giờ đã không thể cưới Hứa Tình thì chẳng cần thiết phải tặng bức tranh quý như thế này nữa.
Mẹ con Lý Tân Nguyệt mở cửa chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa mới mở cửa, Lý Tân Nguyệt đã nhìn thấy ông chú béo ú mặc đồ tây mang giày da đứng ở trước cửa.
Ông chú này chính là Chủ nhiệm khoa Ngoại của Bệnh viện số một đây mà, chủ nhiệm Trần.
“Ông… ông là chủ nhiệm Trần?” Trên gương mặt Lý Tân Nguyệt bỗng hiện nên vẻ vui mừng.
Bà ta biết rằng, chủ nhiệm Trần chính là tâm phúc của Viện trưởng Thẩm.
Quyền lực của ông ấy ở Bệnh viện số một Thành phố Lư Dương không phải lớn tầm thường.
Ban đầu vì muốn để cho con trai mình có thể đến Bệnh viện số một, Lý Tân Nguyệt cũng đã từng tặng quà cho chủ nhiệm Trần.
Nhưng đáng tiếc sau này vì lý do biên chế, Chu Lân không thể vào Bệnh viện số một, chỉ đành đến Bệnh viện số hai.
Chủ nhiệm Trần nhìn thấy Lý Tân Nguyệt thì sững sờ, chau mày hỏi: “Bà là?”
Lý Tân Nguyệt vội vàng nở nụ cười nói: “Chủ nhiệm Trần, ông quên rồi sao? Tôi là Lý Tân Nguyệt, lần trước tôi có từng đến bệnh viện để thăm hỏi ông."
“Xin lỗi, tôi không nhớ.” Chủ nhiệm Trần tùy tiện đáp lại một câu.
“Đây không phải là nhà Giang Thành sao?”
Chủ nhiệm Trần cho rằng mình đã tìm sai địa chỉ, vội vàng hỏi.
Mẹ con Lý Tân Nguyệt vừa nghe thì có chút khó hiểu.
Nhân vật có máu mặt như chủ nhiệm Trần chủ động đến tìm Giang Thành làm gì chứ?
Giang Thành ở trong phòng nghe thấy âm thanh ở ngoài cửa liền bước đến, lạnh nhạt nhìn chủ nhiệm Trần một cái, nói: “Ông đến đây làm gì?”
Lý Tân Nguyệt nghe thấy Giang Thành có thái độ như vậy với chủ nhiệm Trần thì lập tức không hài lòng la lên: “Giang Thành, cái đồ bỏ đi như cậu gan to gớm nhỉ? Dám ăn nói như vậy với chủ nhiệm Trần à?"
“Chủ nhiệm Trần, ông đừng thấy lạ.
Con người cậ ta trước giờ cứ thích bô bô cái miệng như vậy, nghĩ gì nói đó.
Có lẽ ở bệnh viện đã không coi ông ra gì từ lâu rồi.” Chu Lân cũng nhân cơ hội lặng lẽ châm ngòi.
Thằng nhóc thối tha, dám ngông cuồng với ông đây, xem tao đẩy mày thành phe đối lập với chủ nhiệm Trần thì mày sẽ làm thế nào.
Vốn dĩ mẹ con Lý Tân Nguyệt cho rằng chủ nhiệm Trần chắc chắn sẽ tức giậ quở trách Giang Thành một trận.
Nhưng khi họ quay đầu lại, phát hiện chủ nhiệm Trần nhìn họ với gương mặt đầy phẫn nộ.
“Hai người là cái thứ gì, lại dám nói chuyện với người em Giang Thành của tôi như vậy?” Chủ nhiệm Trần lạnh giọng nói với mẹ con Lý Tân Nguyệt.
Tiếp sau đó, chủ nhiệm Trần lập tức cười nịnh hót với Giang Thành, nói: “Cậu em Giang Thành, tôi không hề quen biết hai người này.
Vừa nãy họ nói năng lỗ mãng như vậy, không hề liên quan gì đến tôi cả.”
Nhìn thấy chủ nhiệm Trần cao cao tại thượng lại khách khí với Giang Thành như vậy thì mẹ con Lý Tân Nguyệt kinh ngạc đến rớt cằm xuống đất.
Chuyện gì thế này? Chẳng phải Giang Thành chỉ là một y tá của bệnh viện sao? Nghe nói ở bệnh viện anh ta thường bị người khác bắt nạt.
Đường đường là chủ nhiệm một khoa, sao lại bỗng dưng khách khí với Giang Thành như vậy chứ?
“Ông tìm tôi có chuyện gì không?” Giang Thành lạnh nhạt nói.
Chủ nhiệm Trần vội vàng nói: “Cậu em Giang Thành, hôm nay cậu thực sự quá xuất sắc.
Ca phẫu thuật mà Thước đại sư không thể thực hiện mà cậu lại hoàn thành được.
Cứu được con gái của chủ tịch Phương.
Viện trưởng Thẩm vô cùng vui mừng, muốn mời cậu làm bác sĩ điều trị của khoa chúng ta, bảo cậu sáng mai đến phòng làm việc tìm cô ấy.
Tôi trước kia đã mạo phạm đến cậu nhiều, Viện trưởng Thẩm phạt tôi phải đình chỉ công tác, ở nhà rồi.
Cô ấy nói, bao giờ cậu nói tôi có thể đi làm thì tôi được đi làm.
Cậu xem mai tôi có thể đi làm không?”
Lý Tân Nguyệt và Chu Lân ở bên cạnh nghe thấy những lời nói này của chủ nhiệm Trần thì ngạc nhiên đến chết sững ngay tại chỗ.
Ca phẫu thuật đến Thước đại sư cũng không thể hoàn thành? Cứu được con gái của chủ tịch Phương? Vì Giang Thành mà Viện trưởng Thẩm trách phạt chủ nhiệm Trần, còn tự mình để bạt Giang Thành làm bác sĩ điều trị chính?
Trong đầu Chu Lân hỗn loạn, mẹ khiếp, tên này không phải đã tự sát rồi sao? Sao bỗng dưng lại làm ra nhiều chuyện chấn động như vậy?
Lý Tân Nguyệt cũng kinh ngạc.
Nếu vậy thì lúc nãy Giang Thành chẩn đoán bệnh tình cho con trai mình không phải là nói bừa sao? Cậu ta thực sự có thể trị được cho con trai mình sao.
Giang Thành cũng lười dây dưa với chủ nhiệm Trần, nếu như mình không đồng ý thì chắc chắn ông ta sẽ mặt dày, dây dưa ở đây không chịu về.
Cho nên Giang Thành nhẹ giọng nói: “Được, ông đi đi.”
“Vậy thì tốt, cảm ơn cậu em Giang Thành, cảm ơn.” Trên gương mặt chủ nhiệm Trần lộ sự vui mừng, lập tức nói.
Chủ nhiệm Trần coi như đã an tâm được rồi.
Lỡ như bản thân mất việc thì thật sự toi đời.
Lúc chủ nhiệm Trần rời đi còn hung dữ trừng mắt nhìn mẹ con Lý Tân Nguyệt một cái.
Hai kẻ thần kinh này xém chút nữa đã làm mình bị liên lụy.
Giang Thành nhìn chủ nhiệm Trần đã rời đi thì lập tức chuẩn bị đóng cửa.
Nhưng Lý Tân Nguyệt lại lập tức đi về phía trước cản lại, vội vàng nói: “Đừng đóng cửa, đừng đóng cửa.”
Giang Thành lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Giang Thành, chuyện là, trước kia tôi không phải.
Thực ra con trai tôi, nó quả thật bị bệnh.” Lý Tân Nguyệt ngượng ngùng nói.
“Vậy sao? Anh ta bị bệnh thì liên quan gì tới tôi.” Giang Thành nhướn mày một cái, lại muốn đóng cửa.
Lúc này Lý Tân Nguyệt cũng không quan tâm đến hình tượng của mình nữa, trực tiếp dùng nửa thân mình để chặn ở của.
Dẫu sao thì bà ta cũng đã tim rất nhiều bác sĩ để chữa trị cho con trai mình rồi, nhưng họ đều không có cách nào.
Bây giờ có thể là cơ hội duy nhất để chữa khỏi cho con trai mình.
“Giang Thành, xin lỗi cậu, là chúng tôi không phải.
Chúng tôi không nên nói như vậy với cậu.
Bây giờ chỉ có cậu mới có thể cứu được con trai tôi thôi, tôi xin cậu đó.” Lý Tân Nguyệt nôn nóng đến sắp khóc luôn.
Giang Thành nhìn Chu Lân ở bên cạnh câm như hến, trầm giọng nói: “Tôi nào có bản lĩnh gì để chữa bệnh cho con bà đâu.
Tôi chỉ toàn nói mò thôi."
Lý Tân Nguyệt lập tức la lên với Chu Lân: “Thằng nhóc thối, trước kia con đối xử với Giang Thành như thế nào hả? Bây giờ xin lỗi ngay cho mẹ!”
Chu Lân cũng nhận thức được sự lợi hại của Giang Thành.
Người có thể khiến cho chủ nhiệm Trần sợ như vậy chắc chắn thật sự có bản lĩnh.
Nói không chừng thật sự có thể chữa khỏi bệnh của mình.
Nhưng vừa nãy mình lại âm thầm châm biếm Giang Thành mấy lần.
“Anh Giang Thành, vừa nãy là tôi sai.
Tôi ăn nói không nghĩ, anh là người rộng lượng đừng chấp nhặt với kẻ tiểu nhân.” Gương mặt Chu Lân đầy vẻ hối hận, nói.
Giang Thành ghét nhất là kẻ có tác phong bợ đít này nên muốn đóng cửa.
Chu Lân thấy tình hình như vậy thì sợ đến mức vội vàng quỳ xuống trước mặt Giang Thành, cầu xin tha thứ, nói: “Anh Giang Thành, trước kia đều là do tôi không phải.
Tôi biết tôi sai rồi.
Tôi ăn nói không suy nghĩ, tôi thật sự bị bệnh này giày vò đủ rồi.
Tôi muốn làm đàn ông.
Tôi xin anh hãy cứu tôi.”
Bỗng dưng Chu Lân nhìn thấy bức tranh ở trong tay, vội vàng nói: “Anh Giang Thành, thực ra tôi biết hôm nay anh xuất viện nên cố ý mua bức tranh này để tặng anh.
Anh cứu tôi với.”
Lúc trước bức tranh này là để tặng Hứa Chí Quân.
Đến bây giờ lại nói nói mang đến tặng mình.
Quả thật Giang Thành chưa từng nhìn thấy người nào đạo đức giả đến như vậy.
Vì thế nên Giang Thành căn bản cũng chẳng có ý nhận bức tranh này.
“Giang Thành à, nếu như con thật sự có thể chữa được bệnh cho cậu ấy thì cứ khám cho cậu ấy đi.
Cho dù thế nào thì hai nhà chúng ta cũng qua lại mấy thế hệ rồi.” Hứa Chí Quân thấy Giang Thành đã dạy dỗ mẹ con Chu Lân kha khá rồi mới tiến lên phía trước giải vây.
Giang Thành thấy ba vợ mình đã nói vậy rồi thì cũng không thể tiếp tục quá đáng nữa.
Vì thế nên đọc ra một đơn thuốc.
Lý Tân Nguyệt vội vàng ghi lại.
Thời khắc này, cuối cùng Chu Lân cũng nhìn thấy được niềm hy vọng được thắp lên lần nữa, xúc động đến mức vành mắt chứa đầy nước mắt, nói với Giang Thành: “Cảm ơn anh Giang Thành.”
“Bác trai, bức tranh này tặng bác.” Chu Lân biết Giang Thần không nhận, vội vàng đưa bức tranh cho Hứa Chí Quân.
Hứa Chí Quân từ chối một hồi, nhưng Chu Lân vội cười nói: “Bác trai, bức tranh này coi như tiền phí cháu đưa cho anh Giang Thành để chữa bệnh cho cháu đi ạ.”
Hứa Chí Quân nghe vậy mới nhận lấy bức tranh, rồi tiễn mẹ con Lý Tân Nguyệt đi.
Trở về phòng, gương mặt Hứa Chí Quân đầy ý cười chỉ Giang Thành, nói: “Con đó nhé!”
Giang Thành cũng biết hành vi của mình như vậy quá khác thường.
Thế nên anh gãi gãi đầu, nói: “Con chỉ cảm thấy họ bắt nạt con quá đáng thôi.
Con làm như vậy không quá quắt chứ ạ?”
Hứa Chí Quân nghe thấy câu này thì bật cười lên: “Ha ha ha, không quá đáng, không quá đáng.
Ngược lại rất đã tức.
Nhưng thật sự không ngờ được, con lại là nhân tài ẩn giấu như thế đấy.”
Vốn dĩ Chu Lân sỉ nhục Giang Thành là ân oán của thế hệ sau.
Mặc dù Hứa Chí Quân thấy chướng mắt nhưng cũng không nhúng tay vào được.
Hôm nay Giang Thành tự mình tìm lại tôn nghiêm khiến Hứa Chí Quân thật sự rất hài lòng.
Hứa Chí Quân nhìn đồng hồ, nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, các con cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Hứa Tình trả lời một tiếng rồi dẫn Giang Thành trở về phòng của họ.
Nhìn thấy Hứa Tình đóng cửa lại, nhịp tim của Giang Thành lập tức bắt đầu tăng tốc.
Tối nay mình sẽ cùng giường cùng gối với cô giáo xinh đẹp của mình rồi.
Một cực phẩm đại mỹ nữ cực phẩm như vầy, mình ngủ hay không ngủ đây?.