Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 48: Ngôi Sao Đại Diện






Đế Nhị vốn có chút đắc ý nhưng khi nghe thấy lời Giang Thành nói thì nhanh chóng sững sờ.
Lúc này mọi cổ đông công ty ở đâu mới chú ý đến Giang Thành, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc mà nhìn về phía Giang Thành.
“Đây chẳng phải là con rể đáng bỏ đi của nhà đổng sự trưởng Hứa của chúng ta sao? Sao cậu ta lại đến đây?”
“Đúng vậy, lẽ nào một tên nhu nhược ăn bám cũng đến tham dự đại hội cổ đông của chúng ta sao?”
“Còn có thái độ như vậy đối với người đại diện.

Đây chẳng phải một lòng muốn khuấy đảo công việc của công ty sao?”
Trước kia Giang Thành từng đến công ty của ba mẹ Hứa Tình, rất nhiều quản lý cấp cao khinh thường Giang Thành, cảm thấy anh là tên nhu nhược ăn bám, là đồ bỏ đi ở bệnh viện hầu hạ người khác.
Một số cổ đông cảm thấy mình ở cùng với Hứa Tình xứng đáng hơn nhiều so với tên phế vật này, cho nên tất cả mọi người nhìn thấy Giang Thành có thể ở cùng với Hứa Tình thì trong lòng đều cảm thấy mất cân bằng.
Cho nên tất cả mọi cổ đông có mặt ở đây đều bắt đầu nhỏ tiếng tranh luận đối với câu nói của Giang Thành.
Gương mặt Hứa Tình cũng đầy sự kinh ngạc nhìn Giang Thành, cô không ngờ thái độ của Giang Thành lại cứng ngắc đến như vậy.

Nhưng cô cũng không có ý định sẽ nói gì nhiều, chỉ yên tĩnh xem xét những thay đổi xung quanh.
“Anh nói gì?” Đệ Nhị tức đến mức hai cái bánh bao trắng như tuyết trước ngực không ngừng phập phồng, oán giận mà nhìn Giang Thành.
“Tôi nói cô không xứng để tăng giá.” Ánh mắt Giang Thành lạnh nhạt nhìn lướt qua Đệ Nhị, căn bản không đặt cô ta vào trong mắt.
“Hơ hơ, một tên ở rể ăn bám như anh mà còn có tư cách để chế nhạo tôi sao? Ở công ty này có ai mà không biết anh chính là thứ rác rưởi?”
Gương mặt Đệ Nhị đầu vẻ ghét bỏ nhìn Giang Thành, trước kia mối quan hệ của cô ta với Hứa Tình còn được, nên cô ta cũng biết sự tích của Giang Thành.
Một người đàn ông không biết cầu tiến, ở trong bệnh viện hầu hạ người khác ăn uống đái ỉa.

Nếu như không phải người ở rể nhà Hứa Tình thì e rằng bản thân cũng đói đến chết.
Một thứ bỏ đi như vậy mà dám chế giễu mình, đương nhiên Đệ Nhị không vui.
Lời của Đệ Nhị vừa dứt, những cỗ đông xung quanh chợt phụt cười một trận.

Đôi mắt họ đều ngập tràn ý cười trên nỗi đau người khác mà nhìn Giang Thành.
“Một tên nhu nhược bỏ đi, yên tĩnh xem thì được rồi, đỡ cho người khác biết trong đầu đều là bùn.

Lần này thì thật sự mất mặt quá rồi.”
“Đúng vậy, đã là con ở rể nhà người ra, còn không cam tâm tình nguyện là đồ bỏ đi.

Miễn cưỡng cũng chỉ càng thêm mất mặt mà thôi.”
Người ở phía dưới lần lượt dùng ánh mắt khinh thường nhìn Giang Thành.
“Tôi vẫn phải nói cho các người biết.

Tôi vẫn còn một hợp đồng đại diện lớn hơn đang đợi tôi thỏa thuận.

Nếu như không phải tôi nể mặt Hứa Tổng thì tôi đã không đến đây để thỏa thuận với các người đâu.” Đệ Nhị xoa tóc, kiêu ngạo nói.
“Được, đã như vậy thì chúng tôi sẽ tìm người đại diện khác là được rồi!” Giang Thành lạnh nhạt nói.

Giang Thành nói như vậy khiến đại hội cổ đông bùng nổ trong chớp mắt.
“Cái gì? Cậu có thể tìm được người đại diện khác không? Đang kể chuyện cười à, cả Lư Dương chúng ta cộng lại mới có mấy ngôi sao, cậu có thể tìm được ai chứ?”
“Không phải cậu sẽ tìm bệnh nhân cậu đã từng hầu hạ đó chứ? Đừng nói đùa nữa.”
“Đúng vậy, Hứa Tổng, tôi cảm thấy cô Đệ Nhị rất tốt.

Chỉ tăng bảy mươi phần trăm giá thôi mà, dự tính này cũng có thể chấp nhận.”
Đệ Nhị nghe thấy thảo luận ở bên dưới, và sự phản đối với Giang Thành thì trên mặt càng bắt đầu thêm đắc ý.

Cô ta đã đoán chắc rồi, tập đoàn Khang Thụy tìm không được người đại diện khác, cho nên cô ta mới tự phụ như vậy.
“Tôi có thể tìm Dương Mật đến làm đại ngôn.”
Giang Thành thả nhẹ một câu, trong chớp mắt tiếng thảo luận của mọi cổ đông đều yên tĩnh lại.

Tiếp đó lại bắt đầu chế giễu đối với Giang Thành.
“Dương Mật? Tên nhóc này có nói dóc mà không biết xấu hổ à?”
“Đúng như vậy, Dương Mật người ta là tiểu thiên hậu Châu Á mới đó.

Làm người đại ngôn của nhãn hiệu bất kỳ nào cũng kiếm được nhiều tiền hơn so với công ty chúng ta đó.”
“Trước kia chỉ cảm thấy tên này nhu nhược, không ngờ hiện tại còn biết bốc phét.

Chẳng trách chỉ có thể làm đứa ở rể bỏ đi.”
Đệ Nhị càng nhịn không nổi mà bật cười.

Khóe miệng cô ta bao hàm sự trào phúng nhìn Giang Thành nói: “Muốn tìm Dương Mật à.

Được thôi, vừa hay chúng tôi cũng được coi là bạn, sao tôi lại không biết cô ấy muốn đến chỗ các người làm người đại diện chứ?”
Những cổ đông xung quanh vừa nghe, ý cười chế giễu trên mặt càng thêm sâu.

Đệ Nhị người ta còn quen biết với Dương Mật.

Lần này Giang Thành mất mặt, mất đến nhà vợ luôn rồi.
Giang Thành không giải thích nhiều, lấy điện thoại ra, ấn số điện thoại mà trước kia Dương Mật đã để lại.
“A lô? Nhanh như vậy đã gọi điện thoại cho tôi rồi?” Giọng nói vui vẻ của Dương Mật từ bên trong truyền đến.
“Tôi có một chuyện muốn tìm cô giúp đỡ.”
“Chuyện gì?”
“Hiện tại cô có thể đến công ty nhà tôi một chuyến không? Có chút chuyện tìm cô.”
“Có thể, vừa hay tôi cũng muốn gặp anh.”
“Chút nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô.” Giang Thành cúp máy, đi xuống lầu dưới, chuẩn bị đến cổng để đón Dương Mật.

Người xung quanh nhìn dáng vẻ gọi điện của Giang Thành thì đồng loạt bất lực mà lắc đầu.

Cái tên não tàn này diễn kịch đến nghiện rồi.
Gương mặt Đệ Nhị càng thêm vẻ ghét bỏ nhìn Giang Thành trợn mắt một cái.

Cô ta không tin người như vậy có thể tìm đến người có tiếng và thế lực như Dương Mật được.
Hai mươi phút sau, một chiếc Audi TT lái đến trước cổng.
“Mau xe, chiếc xe đó hình như thực sự là của Dương Mật.” Có người ở bên cửa sổ phòng hội nghị nhìn thấy chiếc xe của Dương Mật lái vào.
“Thật sao? Ở đâu? Thân hình quyến rũ này thật sự là Dương Mật.

Cho dù cô ấy mang khẩu trang nhưng tôi cũng có thể nhìn ra được.”
“Đúng vậy, cô ấy có một cảnh quay trong buồng tắm mà tôi đặc biệt có ấn tượng sâu sắc.

Tuyệt đối là cô ấy.”
Trong tích tắc, nhóm cổ đông đều khống chế không được sự kích động trong lòng mình, đồng loạt tụ lại ở cửa sổ.

Quả nhiên nhìn thấy Giang Thành đang nói chuyện với Dương Mật.
Dáng vẻ của Dương Mật vô cùng xinh đẹp ngọt ngào, thân hình lại quyến rũ đến như vậy.

Dựa vào kỹ thuật diễn xuất xuất sắc trong ‘Thiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyền Lục’ mà có được anh hiệu tiểu thiên hậu Châu Á.
Các cổ đông đồng loạt xuống lầu, muốn cùng tiếp xúc ở cự ly cần với ngôi sao lớn.
“Hóa ra là như vậy, chỉ là người đại diện của sản phẩm hóa trang mà thôi.” Dương Mật cười nói với Giang Thành.
“Đúng vậy, cô cảm thấy được không?” Giang Thành hỏi.
“Đương nhiên có thể.

Ở trong ngân hàng anh đã cứu tôi.

Nếu không thì tôi không biết sẽ gặp phải chuyện đáng sợ gì nữa.” Dương Mật tháo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt tinh xảo.
Đang nói chuyện thì nhóm cổ đông đã xuống lầu, bước đi về phía bên này.
“Cô Dương Mật, tôi đã thích cô từ lâu rồi.

Cô có thể ký tên cho tôi không?”
“Tôi cực kỳ thích nhân vật mà cô diễn, có thể chụp hình với tôi không?”
Nhóm cổ đông vây quanh lại, gương mặt đầy sự vui vẻ nhìn Dương Mật, nói.


Có thể nhìn Dương Mật ở cự ly gần như vậy mới phát hiện cô ấy thật sự xinh đẹp hơn so với ở trên ti vi.
“Đương nhiên có thể rồi.” Dương Mật rất dễ gần mà trả lời.
Đệ Nhị vẫn còn ở trong phòng họp, nhìn thấy tình huống phía dưới, trên gương mặt cô ta lộ ra biểu tình có mà tin được.

Vậy mà thật sự là Dương Mật.
Nếu như Dương Mật thật sự là người đại diện của sản phẩm này, thì thật sự có thể cô ta không có tư cách để làm người đại diện nữa.

Như vậy há chẳng phải một đồng cô ta cũng không kiếm được sao?
Dưới sư vây chặt, Dương Mật cùng nhóm người trở về đến phòng họp.

Hứa Tình đứng dậy bắt tay với Dương Mật, lễ phép người một tiếng, nói: “Cô Dương, hoan nghênh cô.”
“Khách khí rồi, tôi nhận lời mời của Giang Thành mà đến đây.

Vả lại lần đại diện này, tôi sẽ không nhận tiền của mọi người.” Dương Mật cười nói.
Hứa Tình nhìn Giang Thành một cái.

Cô không hề ngờ đến, Giang Thành lại thật sự có năng lực mời Dương Mật đến.

Đồng thời còn không thu phí đại diện nữa.
“Ôi chao, thật tốt.

Tôi đã sớm nói chàng rể nhà chúng tôi quan hệ với người khác rất tốt.

Một ngôi sao lớn như vậy làm đại diện cũng không thu tiền.”
“Đúng vậy, tôi đã nói anh Giang Thành có thể làm con rể của công ty chúng tôi thì chắc chắn là có chỗ nào đó hơn người.

Trước kia các người còn chế giễu người ta.”
“Tôi cũng đã nói.

Giang Thành dám nói lời như vậy thì chắc chắn có thể làm được mà các người còn không tin, còn trào phúng người ta nữa, thật quá đáng.”
Các cổ đông thật sự nhìn thấy được Dương Mật mới tin lời của Giang Thành, bèn đồng loạt chữa lời bắt đầu khen ngợi Giang Thành.”
Hây, Mật Mật, tôi là Tiểu Đệ.” Đệ Nhị mỉm cười chào thân mật với Dương Mật.
“Xin lỗi, cô là...?”
Dương Mật có hơi nghi hoặc nhìn Đệ Nhị, hỏi.
Bỗng nhiên gương mặt Đệ Nhị có chút ngượng ngùng.

Vì mới vừa nãy cô ta từng nói là bạn của Dương Mật.

Kết quả người ta căn bản không nhận ra mình.
Các cổ đông lập tức dùng ánh mắt trào phúng nhìn về phía Đệ Nhị.

Sắc mặt Đệ Nhị chợt ửng đỏ, ngập ngừng cười nói: “Mật Mật, cô quên rồi sao.


Ngày đi thảm đỏ nhận giải thưởng, tôi cũng ở đó, chúng ta đã nói với nhau một câu.”
“Ngại quá, hôm đó nhiều người quá, tôi không biết cô là ai! Xin lỗi nhé!” Dương Mật cười nói với Đệ Nhị.
“Hóa ra là gặp mặt ở trên thảm đỏ, lại không biết xấu hổ mà nói là bạn.”
“Đúng vậy, công ty chúng ta vẫn luôn để cô ta làm người đại diện.

Cô ta còn muốn ngồi đó mà tăng giá, tôi đã sớm không ưa cô ta rồi.”
“Còn muốn tăng giá đến bảy mươi phần trăm.

Sao cô không lên trời luôn đi! Thật là!”
Hiện tại các cổ đông nhìn thấy Dương Mật có thể làm người đại diện, đương nhiên sẽ không để tâm đến Đệ Nhị này nữa mà bắt đầu cùng nhau mở lời chế giễu Đệ Nhị.
Nghe thấy những lời này, Đệ Nhị ngượng đến mức muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
“Tình Tình, cô xem thế này được không.

Tôi cũng không tăng giá nữa.

Để tôi với Mật Mật cũng là người đại diện, thế nào?” Đệ Nhị vội vàng nhìn Hứa Tình, nói.
“Không cần đâu, cô có thể đi rồi!” Hứa Tình lạnh giọng nói với Đệ Nhị.
“Tình Tình, cô đừng như vậy mà, chúng ta làm bạn mà.” Đệ Nhị không ngờ rằng mọi chuyện lại trở nên như vậy, nôn nóng nói với Hứa Tình.
“Tôi có thể đồng ý, nhưng cô cảm thấy cổ đông có thể đồng ý không?” Hứa Tình nói.
“Không đồng ý!”
“Không đồng ý!”
Nghe thấy các cổ đông đều không đồng ý, Đệ Nhị chỉ đành thức giận xách túi lên rời khỏi phòng họp.

Vốn dĩ cô ta muốn kiếm thêm ít tiền.

Kết quả giờ thì hay rồi, một đồng cũng không kiếm được.
“Giang Thành, anh dẫn cô Dương tham quan công ty chúng ta một chút đi.” Hứa Tình nhìn Giang Thành, nói.
Giang Thành gật đầu rồi dẫn Dương Mật rời khỏi phòng làm việc.
“Quả nhiên tuổi trẻ tài cao mà.

Còn trẻ như vậy mà đã quen biết được với nhân vật đặc biệt như Dương Mật rồi.”
“Đúng vậy, xem cậu ta ngày thường làm người rất khiêm tốn.

Người như vậy mới là nhân tài thật sự.”
Hứa Tình nghe thấy những lời đạo đức giả ở bên dưới thì cầm lấy cái cốc trên bàn đập xuống đất.
Xoảng!
Bỗng nhiên cả phòng hợp trở nên yên tĩnh lại, gương mặt mọi người đầy vẻ sợ hãi nhìn Hứa Tình.
Ánh mắt lạnh lùng của Hứa Tình nhìn lướt qua mọi người, lạnh giọng nói: “Các người nghe rõ cho tôi.

Cho dù Giang Thành có như thế nào thì cuối cùng anh ấy cũng là chồng tôi.

Nếu như các người dám chế giễu anh ấy một cậu thì lập tức cút khỏi tập đoàn Khang Thụy cho tôi.”.