Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 4: Đến Thăm Em Gái






“Viện trưởng Thẩm, chính là trong phòng bệnh này!”
Chủ nhiệm Trần mang gương mặt tươi cười nói với người phụ nữ ở bên cạnh.

Người phụ nữ này có thân hình cao gầy, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, mặc dù mặc áo blouse trắng rộng rãi nhưng vẫn khó có thể che được thân hình gợi cảm của mình.
Người này chính là Viện trưởng của Bệnh viện số một Thành phố Lư Dương, Thẩm Băng.

Mặc dù tuổi tác của cô ấy không lớn nhưng trình độ y học cao thâm, hơn nữa lại có bối cảnh gia đình cực kỳ tốt.

Vì vậy cô ấy đảm nhiệm chức viện trưởng cũng không có bất cứ người nào dị nghị gì.
Bước vào trong phòng bệnh, Thẩm Băng vừa nhìn đã thấy Phương Kiến Quốc đang canh trước giường bệnh.

Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô lộ ra nụ cười mỉm rồi tiến lên phía trước nói: “Chủ tịch Phương, cũng may bệnh viện của chúng tôi không phụ kỳ vọng của mọi người, đã điều trị thanh công cho Lan Lan.

Nếu không bệnh viện chúng tôi khó mà gánh vác nổi trách nhiệm này.”
Phương Kiến Quốc cũng đứng dậy bắt tay với Thẩm Băng, nói: “Đúng vậy, quý bệnh viện thật sự là nhân tài vô số.

Không ngờ ở đây năng lực y thuật của một y tá nam còn cao hơn của một chủ nhiệm, khó trách chủ nhiệm Trần nôn nóng muốn đuổi người ta như vậy.”
Nói rồi Phương Kiến Quốc lạnh lùng nhìn về phía chủ nhiệm Trần, khiến cho chủ nhiệm Trần cười ngượng ngùng.
Thẩm Băng nghe vậy thì hơi chau mày, sau đó nói: “Để đảm bảo, tôi sẽ kiểm tra lại tình trạng của Lan Lan.”
Phương Kiến Quốc khẽ gật đầu, Thẩm Băng liền tiến lên phía trước để kiểm tra, khi nhìn thấy kim châm từng cây từng cây đâm qua lớp băng quấn trên người Lan Lan thì đồng tử của cô ấy co rút mạnh lại.
“Đây… đây là….”

Thẩm Băng cảm thấy rõ ràng linh khí quấn quanh trên kim châm, đây tuyệt đối không phải là tay nghề mà một y tá nam có thể làm.

Sau khi Thẩm Băng kiểm tra xong liền nói: “Chủ tịch Phương, bây giờ con gái rượu của ngài đã không có vấn đề gì lớn nữa.”
Sau khi nói chuyện với Phương Kiến Quốc mấy câu, Thẩm Băng liền dẫn chủ nhiệm Trần rời khỏi phòng bệnh.
“Người hôm nay làm phẫu thuật cho Lan Lan thực sự là y tá làm việc ở bệnh viện chúng ta?” Thẩm Băng lạnh giọng hỏi.
“Đúng vậy, chính là cái tên Giang Thành nổi tiếng ăn bám của bệnh viện chúng ta đó, cũng không biết hôm nay sao cậu ta lại như mèo mù vớ được cá rán vậy.

Vết thương nghiêm trọng như thế mà cậu ta cũng điều trị được.” Chủ nhiệm Trần chau mày nói.
“Anh ta không phải là mèo mù vớ được cá rán đâu.”
Mắt Thẩm Băng hơi híp lại, trầm giọng nói: “Chủ nhiệm Trần, tôi thấy lượng công việc của ông nhiều quá, mệt mỏi nên đầu óc cũng hồ đồ rồi mới muốn đuổi một nhân tài ưu tú như vậy.

Nếu ngày mai ông vẫn muốn tiếp tục đi làm thì gọi Giang Thành sớm mai đến phòng làm việc gặp tôi.”
Nói xong, Thẩm Băng liền quay người rời đi.

Gương mặt chủ nhiệm Trần đầy vẻ sầu não nói: “Viện trưởng Thẩm? Viện trưởng Thẩm? Cô… ôi chao!”
Hứa Tình lái xe đưa Giang Thành về trên con đường đêm, trong đầu cô chỉ toàn là chuyện Giang Thành đã làm hôm nay.
Giang Thành vốn là người có tính cách rầu rĩ khó gần, trước giờ không biết tranh giành cái gì, bị người khác bắt nạt, chế giễu cũng không đáp trả.
Nhưng hôm nay Giang Thành đã hoàn thành một ca phẫu thuật khó khăn như vậy để cứu một người.

Điều này khiến Hứa Tình cảm thấy vừa xa lạ lại vừa vui mừng.
“Không đúng, đi sai đường rồi.” Hứa Tình đang lái xe, Giang Thành liền vội la lên.

Hứa Tình đang suy nghĩ nên cho rằng mình thật sự đã đi sai đường, thế là cô vội dừng xe bên đường.

Sau khi nhìn kỹ xong mới phát hiện mình không hề đi sai đường.

Cô chau mày nhìn Giang Thành hỏi: “Nào có đi sai đường đâu?”
Lúc này Giang Thành mới phản ứng lại, bản thân bây giờ phải đến nơi ở của Hứa Tình, không phải là nơi ở của mình.

Vừa nãy đường anh nhớ đường trở về nhà mình.
Giang Thành cũng không biết đã trải qua nhiều ngày như vậy, người nhà mình rốt cuộc như thế nào rồi, cho nên anh muốn về nhà xem thử.
Giang Thành nói với Hứa Tình: “Không có gì, chỉ là tôi nhớ bên kia có một quầy bán bánh crepe trứng gà, hình như rất ngon.”
Thu nhập trong nhà Giang Thành đều dựa vào cái sạp nhỏ đó.

Mặc dù Giang Thành là bác sĩ thực tập nhưng cha mẹ anh vẫn không bỏ được thu nhập từ sạp nhỏ đó.
“Được, vậy chúng ta đi xem thử.” Hứa Tình lạnh nhạt nói.
Hứa Tình nói rồi khởi động xe, lái xe theo vị trí mà Giang Thành nói
Sạp nhỏ của nhà mình trong lời nói của Giang Thành lúc này chỉ có em gái Giang Thành coi hàng.

Vả lại trước sạp còn có hai tên du côn đang dây dưa.
“Hai anh còn ở đây tôi sẽ báo cảnh sát đó.” Giang Lai phẫn nộ nói với hai tên du côn trước mặt.
“Em gái nhỏ, báo cảnh sát gì chứ, bọn anh đặc biệt đến chăm sóc việc làm ăn của em mà.” Một trong hai tên là một tên có thân hình gầy gò như khỉ ốm, gương mặt mang theo nụ cười xấu xa nhìn Giang Lai và nói.
Tên còn lại là một tên mập mạp cũng tiện tạy cầm lấy xúc xích trên sạp rồi bắt đầu ăn ngon lành: “Em gái nhỏ, nhà em làm ăn ở đây lâu vậy rồi, kiếm được không ít tiền đâu nhỉ? Phí bảo kê này cũng phải nộp đi chứ.”

Trên cánh tay của Giang Lai vẫn đeo băng tang, anh mình vì cứu người mà chết.

Sức khỏe ba mẹ cô vốn đã không tốt, vì chuyện anh trai mất nên thương tâm đến mức sức khỏe càng kém.

Giang Lai khôn đi làm thêm nữa mà đến giúp cha mẹ mở sạp, kiếm chút tiền.
Tiền đi khám bệnh cho bố mẹ còn chẳng có, làm gì có tiền sẵn để mà nộp tiền bảo kê chứ.
Kết quả vừa mới đến không lâu đã gặp hai tên du côn đến thu phí bảo kê, cô thực sự không biết nên xử lý thế nào.
Giang Lai phẫn nộ nói: “Tôi không có tiền, hai anh mau đi đi.”
Hai tên côn đồ nghe thấy Giang Lai nói không có tiền thì nhìn nhau, sau đó cùng nở nụ cười xấu xa nhìn Giang Lai nói: “Không có tiền? Không có tiền cũng được.

Nhìn em trông cũng điện nước đầy đủ đó, ngủ với mấy anh đây một đêm thì sau này sẽ không thu phí bảo kê của em nữa, thế nào?”
Nói rồi hai tên du côn vừa cười xấu xa vừa tiến về phía Giang Lai, vây cô ấy lại.

Giang Lai cũng bị dọa đến mức lùi về sau mấy bước.
Lúc Giang Tây đang lùi về sau thì bỗng cảm thấy một đôi bàn tay đầy sức mạnh đỡ lấy vai mình.

Vừa quay đầu nhìn lại thì cô thấy có một người đang đứng phía sau cô, đó chính là Giang Thành.
“Anh?”
Khi Giang Lai nhìn thấy Giang Thành thì gương mặt mang đầy vẻ bất ngờ và vui mừng.
“Ờ!”
Giang Thành theo bản năng trả lời một tiếng.

Lúc Giang Lai nhìn thấy gương mặt Giang Thành quay lại mới phát hiện không phải là anh trai mình.

Vả lại cô cũng nhớ ra rằng anh mình đã chết rồi.

Trên gương mặt của Giang Lai lóe lên nét bi thương, vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”
Trái tim Giang Thanh không nén được nhói đau, anh cũng quên rằng mình không còn ở cơ thể trước kia nữa.

Anh khẽ cười, cố gắng khiến Giang Lai có thể vui vẻ một chút, nói: “Không sao, anh với anh trai em ở cùng một bệnh viện, cũng cùng tên, sau này em cứ coi anh như anh trai của em đi."
Nghe thấy lời của Giang Thành, Giang Lai cũng cố nặn ra một nụ cười, nhưng cô thật sự không cười nổi.
“Tên thối tha, nghe mày nói thì có vẻ mày đang muốn lo chuyện bao đồng, đúng không?” Tên khỉ ốm nhìn thấy có người muốn phá chuyện tốt của mình thì lập tức bất mãn hỏi.
Giang Thành nghe vậy, ánh mắt hung dữ nhìn thẳng vào hai tên côn đồ, lạnh giọng nói: “Cút!”
Giang Thành có được truyền thừa, mặc dù còn chưa tu luyện nhưng sức mạnh của cơ thể đã hơn người bình thường rất nhiều.

Đối phó với hai tên du côn đương nhiên càng khỏi phải bàn.
Nhìn thấy ánh mắt Giang Thành hung dữ ác liệt như vậy, hai tên du côn cũng bị dọa nhảy dựng lên.

Nhưng chúng thấy thân hình Giang Thành cũng không cao to lắm, hơn nữa bên mình lại có hai người, nên liền không sợ nữa.
Tên khỉ ốm ngay lập tức móc ra một con dao gọt hoa quả mang theo người, nói với vẻ hung dữ: “Thằng nhóc, mày chưa từng nhìn thấy máu, phải không?"
Vừa dứt lời tên khỉ ốm liền cầm dao xông về phía Giang Thành.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Giang Thành cười lạnh một tiếng, vươn tay tóm chặt bàn tay cầm dao của tên khỉ ốm vặn nhẹ một cái, tên khỉ ốm liền đau đến mức thả ngay con dao ra.
Giang Thành giơ chân đạp tên khỉ ốm bay ra xa, ngã vào tên mập đang đứng ở phía sau.
Tên khỉ ốm biết đã gặp phải cao thủ, nhịn xuống sự đau đớn trước ngực vừa nhếch nhác bò dậy: “Thằng khốn, mẹ nó, mày đợi đó cho tao.”
Vứt lại câu nói hung dữ đó xong, hai tên côn đồ liền quay đầu bỏ chạy.
“Chúng mày dọa em gái tao sợ mà muốn bỏ đi dễ dàng vậy sao?”
Giang Thành cử động nhẹ chân, hai hòn đá lao đi như những viên đạn, bắn chuẩn xác lên trên chân của hai tên du côn.

Hai tên đó hét lên thảm thiết rồi cùng ngã xuống đất..