Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 25: Đến Đây Ngủ Ở Trên Giường Đi!






“Trong hai người, ai là người vừa nãy sờ eo tôi?”
Phương Lan Lan tức giận nhìn hai tên lưu manh trước mặt, lúc đó cô đang đi trên đường, cảm giác có người sờ loạn trên lưng mình, quay đầu liền nhìn thấy gã đầu trọc đang nhìn mình cười xấu xa.
Phương Lan Lan cho đến bây giờ chưa từng đến mấy cái chợ đêm như này.

Chỗ này có đủ kiểu người, cho nên mấy tên lưu manh nhìn Phương Lan Lan ăn mặc hở hang như thế, liền không nhịn được muốn ‘ăn đậu hũ’.
Gã đàn ông trọc đầu không thèm để cô gái nhỏ Phương Lan Lan vào mắt, đắc ý cười nói, “Xú nha đầu, đêm hôm khuya khoắt mặc thiếu vải như này, không phải để cho đàn ông sờ thì còn làm gì nữa.

Giả vờ thanh cao cái gì.”
“Đúng đấy.

Nói thêm câu nữa, có tin mấy anh trực tiếp kéo em đi thuê phòng luôn không?” Tên đàn ông mặc áo jacket đứng bên cạnh gã đàn ông trọc đầu cũng phách lối nói.
Hai người bọn họ thường xuyên ‘ăn đậu hũ’ của các cô gái ở chợ đêm này, còn chưa có người nào dám phản kháng bọn họ đâu.
Động tĩnh phía bên này cũng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Nhiều người lắc đầu thở dài, bọn họ biết gã đầu trọc này là đại ca của một nhóm xã hội đen, thường xuyên ‘ăn đậu hũ’ của các cô gái ở chợ đêm, cũng không một ai dám đắc tội với hắn ta.
“Haizz, nha đầu này thiệt tình..Muộn thế này rồi còn ăn mặc thiếu vải như thế đến chợ đêm, bây giờ thì thảm rồi.”
“Đúng thế.

Cứ cho sờ một tý đi, mất miệng thịt nào đâu.

Chứ giờ mà đắc tội với anh Đầu Trọc, thì lúc đấy mới thật sự là thảm!”
Đám người xung quanh nhìn tình hình trước mắt bàn tán xôn xao.
Dứt lời, gã đầu trọc cùng tên mặc áo jacket chuẩn bị rời đi, nhưng bọn chúng đã đánh giá thấp tính khí của đại tiểu thư Phương Lan Lan này rồi.
Phương Lan Lan bị khinh bạc, tức không nhịn nổi, nhìn thấy quán nướng bên cạnh có một chai rượu đang đặt trên bàn, vươn tay ra cầm lấy, đập thẳng vào sau gáy gã đầu trọc.
Keng!
Chai rượu vỡ tan ngay tức khắc, mảnh vỡ của chai rượu trực tiếp cứa rách da sau gáy của gã đầu trọc, máu bắt đầu chảy ra.


Gã đầu trọc phía trước cũng lảo đảo mấy bước.
Người người vây xem đều bị hành động của Phương Lan Lan làm cho giật nảy mình.
“Á đù! Nha đầu này không sợ chết à? Dám đập vào đầu anh Đầu Trọc?”
“Cái này thảm rồi, anh Đầu Trọc đã không bắt cô ta đi là may lắm rồi, giờ cô ta còn dám đánh vào đầu anh Đầu Trọc, lần này nha đầu này xem như xong đời rồi.”
Gã đầu trọc sờ sờ sau gáy, lập tức nghiến răng nghiến lợi quay lại nhìn về phía Phương Lan Lan.

Ông ta ở chợ đêm tung hoành nhiều năm như vậy, còn chưa có kẻ nào dám đánh ông ta đâu.

Thế mà hôm nay lại bị một con nhóc đánh vào đầu.
“Mẹ nó, xú nha đầu, muốn chết à!”
Đối diện với cơn thịnh nộ của đain ca Quang, điều khiến đám người xung quanh không khỏi kinh ngạc chính là Phương Lan Lan vẫn rất bình tĩnh, hai tay khoanh trức ngực, phách lối nói, “Tưởng bà đây dễ chọc lắm hả? Nói cho các người biết, hiện tại xin lỗi tôi vẫn còn kịp đấy, bằng không thì đừng có hối hận!”
“Cái DKM nhà nó chứ, buổi tối ông đây phải nhìn thấy cái dáng vẻ * của cô!”
Gã đầu trọc nhào về phía Phương Lan Lan, giơ tay lên định đánh vào mặt của Phương Lan Lan.
Nhưng Phương Lan Lan lại chẳng hề hoảng hốt chút nào, cực kỳ bình tĩnh nhìn gã đầu trọc trước mặt.

Vào lúc bàn tay của gã chỉ còn cách mặt của Phương Lan Lan mấy tấc, bỗng nhiên tay gã bị một bàn tay khác túm lấy.

Cho dù gã đầu trọc có dùng sức đến đâu, cũng không thể tiến thêm một chút.
Gã đầu trọc quay đầu sang, liền nhìn thấy Giang Thành đứng bên cạnh.

Ông ta trông thấy Giang Thành không ‘đô’ bằng mình, lập tức không nhịn được nói, “Tiểu tử thối, mày đừng có xen vào việc của người khác, biết chưa?”
“Hoặc là xin lỗi, hoặc là tự gánh lấy hậu quả!” Giang Thành thản nhiên nói.
“Tao nhổ vào! Tối hôm nay mấy kẻ không biết sống chết nhiều thật!” AnhQuang Thủ cười lạnh một tiếng nói.
“Tên nhóc này muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Thật đúng là không biết tự lượng sức mình! Cũng không tự nhìn lại xem bản thân có bao nhiêu khí thế chứ?”
“Đúng đấy, bản thân tên nhóc này sợ rằng không chịu nổi hai đòn của anh Đầu Trọc, ra vẻ anh hùng cái quái gì chứ!”

Người xung quanh thật ra cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Làm thế thì có thể lấy lòng mỹ nhân.

Thế nhưng bọn họ cũng không dám.

Nhìn thấy người khác ra mặt, trong lòng liền ‘chua’ lên, nhao nhao chế giễu Giang Thành.
Dù sao thì bọn họ thấy, tên nhóc Giang Thành này chính là không biết tự lượng sức mình, căn bản không phải là đối thủ của anh Đầu Trọc.
Giang Thành không để ý đến tiếng bàn tán xung quanh, chỉ thản nhiên nói, “Cái tay nào đụng vào cô ấy?”
“Đụng cái CMM!”
anh Đầu Trọc đột nhiên dùng sức, thoát khỏi bàn tay của Giang Thành.

Giang Thành ban đầu cũng không dùng quá nhiều sức, mà sức lực gã đầu trọc cũng không hề nhỏ, cho nên nhanh chóng thoát được ra khỏi tay anh.
Sau khi thoát ra được, anh Đầu Trọc lập tức vung nắm đấm, đấm mạnh về phía đầu của Giang Thành.

Ông ta đã từng luyện TaeKwonDo, là một cao thủ, một quyền này đánh ra, đủ để khiến một người ngã lăn ra đất bất tỉnh.
“Ông không trả lời, tôi coi như là cả hai tay của ông đều đụng!”
Dứt lời, Giang Thành đưa một tay chặn lại nấm đấm của anh Đầu Trọc vung tới, tay còn lại trực tiếp đánh xuống chỗ khớp nối của cánh tay anh Đầu Trọc.
Răng rắc!
Một tiếng răng rắc vang giòn vang kên, cánh tay của anh Đầu Trọc đã gãy.

anh Đầu Trọc lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm cánh tay bị gãy loạng choạng lùi lại.
“Mày…mày!..”
anh Đầu Trọc cực kì kinh ngạc, ông ta căn bản không hề nhìn thấy động tác của Giang Thành.


Kết quả trong nháy mắt đã đánh gãy một tay của mình, người này quá đáng sợ rồi.
“CMN mày dám đánh đại ca tao bị thương!”
Tên đàn ông mặc áo jacket nháy mắt cũng nổi giận, trực tiếp vọt đến chỗ của Giang Thành.

Tất cả mọi người đều không ai nhìn thấy động tác của Giang Thành thì đã thấy tên mặc áo jacket cả người bị đánh bay, bật ngược lại rồi đập mạnh xuống đất.
“Còn một cái tay nữa.” Giang Thành nhẹ giọng nói, chậm rãi tiến lại chỗ của anh Đầu Trọc.
anh Đầu Trọc lúc này mới cảm thấy sợ, ông ta vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, “Đại ca, vừa rồi tay phải của em chạm vào cô ấy, tay trái không có chạm, anh bỏ qua cho em, em biết sai rồi!”
“Lúc trước tôi đã cho ông cơ hội rồi, là ông không biết trân trọng!” Giang Thành nhàn nhạt nói, giơ chân đá một cước vào cánh tay trái của anh Đầu Trọc.
Rầm!
Thân thể của anh Đầu Trọc trực tiếp bị đá bay, cánh tay trái cũng bị Giang Thành đá gãy, anh Đầu Trọc ngã trên mặt đất kêu la thảm thiết.
Đời này Giang Thành ghét nhất mấy con lợn cặn bã chiếm tiện nghi của phụ nữ, loại người này nếu không giáo huấn một lần nhớ đời, thì bọn chúng sẽ không biết hối cải.
Nhìn thấy anh Đầu Trọc cùng với tên đàn ông mặc áo jacket bị đánh trọng thương, người xung quanh đều kinh ngạc đến ngây người.

Bọn họ không ngờ rằng Giang Thành lại mạnh đến vậy, thực lực mạnh mẽ dọa người.
“Lêu lêu lêu, vừa rồi bảo xin lỗi mấy người không chịu nghe, giờ đã thấy hối hận chưa?” Phương Lan Lan còn quay sang anh Đầu Trọc, làm một cái mặt quỷ.
“Được rồi, đi thôi!”
Giang Thành đem bánh kếp trứng gà vừa mua về đưa cho Phương Lan Lan, sau đó hai người liền rời khỏi chợ đêm.
Tên đàn ông mặc áo jacket thấy đám Giang Thành rời đi, chật vật bò đến bên cạnh anh Đầu Trọc, vội vàng hỏi, “Đại ca, anh có sao không?”
“Tay của tao!” anh Đầu Trọc đau khổ ôm tay, sau đó mặt mũi tràn đầy phẫn nộ quát, “Tiểu tử thối, thù này không báo, tao thề không làm người!”
Phương Lan Lan tự mình lái xe về nhà, Giang Thành cũng lái xe trở về nhà mình, lúc về đến nhà đã là mười giờ tối.
Nhìn thời gian đã muộn như vậy, trong lòng Giang Thành liền cảm thấy bất đắc dĩ, bồi tiếp đại tiểu thư đi chơi, quả nhiên chẳng hề đơn giản.
Trong nhà Giang Thành, phòng ngủ của Hứa Tình.
“Tình nhi, con và Giang Thành gần đây có mâu thuẫn gì sao?”
Diệp Trúc Bình mặc đồ ngủ, ngồi ở cạnh giường Hứa Tình, nhìn Hứa Tình hỏi.
“Không có ạ.”
“Không có? Vậy sao bây giờ nó càng ngày càng về nhà muộn thế?” Diệp Trúc Bình có chút lo lắng nói, “Tình nhi, chuyện của con mẹ đều biết cả, thế nhưng con và Giang Thành bây giờ đã kết hôn với nhau rồi thì các con phải có dáng vẻ của vợ chồng chứ.”
Hứa Tình đương nhiên nghe hiểu ý của Diệp Trúc Bình, thế nhưng cô thật sự không có cách nào vượt qua được ranh giới trong lòng kia.
“Mẹ, con biết rồi, cũng muộn rồi, con phải đi ngủ rồi.

Mẹ ra ngoài trước đi.” Hứa Tình cũng không muốn cùng mẹ mình thảo luận sâu hơn về vấn đề này.
Diệp Trúc Bình nhìn con gái như này, cũng vô cùng lo lắng, bà ấy lại nói tiếp, “Con trước đây không muốn quá thân mật với Giang Thành, mẹ có thể hiểu được.


Nhưng bây giờ Giang Thành đã cố gắng thay đổi, tiến bộ vượt bậc như thế rồi, con cũng nên mở lòng tiếp nhận nó.”
“Thế này đi, con ngày mai không cần phải đi làm, cùng Giang Thành ra ngoài chơi một chút đi.

Nếu không đến lúc Giang Thành có người phụ nữ khác bên ngoài, con có khóc thì cũng đã muộn rồi.” Lúc nói, ánh mắt của Diệp Trúc Bình mang theo sự oán trách.
Hứa Tình nghe thấy vế phía sau, bàn tay vô thức nắm chặt ga giường.

Cô lúc trước lựa chọn Giang Thành ở rể nhà mình là bởi vì Giang Thành thật thà, sẽ không lộn xộn.

Nhưng bây giờ, anh lại về nhà càng ngày càng muộn..
“Vâng, con biết rồi.

Con và anh ấy ngày mai sẽ ra ngoài chơi.” Hứa Tình nói rồi đứng dậy, đẩy mẹ ra ngoài phòng.
“Đứa nhỏ này, con vẫn còn chia giường với Giang Thành đấy à? Làm gì có vợ chồng nào tách ra ngủ riêng chứ? Tốt nhất là hai con mau sinh em bé đi!” Giọng nói của Diệp Trúc Bình từ bên ngoài vọng lại.
Hứa Tình nghe thấy vậy, trong lòng đột nhiên khẽ rung lên.

Bảo sao bố mẹ đều khuyên mình phải đối xử với Giang Thành tốt hơn, thì ra là muốn có cháu bồng rồi?
Hứa Tình thở dài ngồi trên giường, cô cũng nhận ra được, Giang Thành gần đây đã thay đổi, quả thật là đã có khí khái đàn ông, chí ít là so với ngày trước thì tốt hơn nhiều.
Giang Thành trở về nhà, phòng khách đã tắt đèn.

Trở về phòng ngủ, liền thấy Hứa Tình đầu tựa vào thành giường, đang cầm một quyển sách trong tay, đọc.
Hứa Tình lúc này đang mặc một bộ váy ngủ bằng lụa màu bạc, hai chân trắng nõn lộ ra, vắt lên nhau, lại nhìn núi đôi đầy đặn thoắt ẩn hiện dưới lớp váy ngủ…Hứa tình lúc này quả thật quá mê người.
“Về rồi sao, đi ngủ thôi.” Hứa Tình gập sách lại, đặt ở trên tủ đầu giường.
“ừm.”
Giang Thành khó khăn dời ánh mắt khỏi người Hứa Tình, đi đến tủ quần áo bên cạnh, chuẩn bị đặt lưng xuống đất nằm ngủ.
“Anh đến đây, ngủ ở trên giường đi.”
“Hả?” Giang Thành nghe không rõ, động tác trên tay bỗng khựng lại.
“Em nói anh lên giường đi ngủ.” Hứa Tình nhìn Giang Thành, thản nhiên nói.
Nháy mắt, Giang Thành có cảm giác tim mình đập càng nhanh càng mạnh, câu này có ý là, mình có thể thành công leo lên rồi rồi sao?.