Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 241: Bậc Thầy Giám Định Đá Quý






“Hợp tác sao?” Giang Thành nhìn Nhiêu Thần Ngữ, hỏi: “Ngài Nhiêu muốn hợp tác thế nào?”
“Có lẽ Giang đại sư không biết, tôi lập nghiệp bằng nghề khai thác đá quý bên Myanmar.

Tất cả đá quý ở Hoa Hạ đều do tôi cung cấp nhưng tôi lại không thích những chuyện có độ nguy hiểm cao, nên tôi chỉ bán đá quý, trước nay không giải thạch.” Nhiêu Thần Ngữ nhìn Giang Thành, bình thản nói.
Lúc này Giang Thành mới biết, hoá ra Nhiêu Thần Ngữ giỏi như vậy.

Mặc dù ông ấy không khai thác đá quý, nhưng lại có thể vận chuyển số lượng lớn đá quý đến Hoa Hạ, kinh doanh theo hình thức này đã đủ để ông ấy giàu to rồi.
“Nghe nói Giang đại sư có đôi mắt giám định đá quý chuẩn xác trăm phần trăm, nên tôi muốn hợp tác với Giang đại sư.

Tôi sẽ cung cấp đá quý, cậu chịu trách nhiệm giải ra lục.

Chỉ cần cậu giải thạch thành công, tôi sẽ chia đôi lợi nhuận cho cậu.” Nhiêu Thần Ngữ nhìn Giang Thành, cười nhạt nói.
Nhiêu Thần Ngữ chỉ buôn bán đá quý cũng vì tỷ lệ giải ra lục từ đá thô quá thấp.

Nhưng nếu Giang Thành thực sự có thể đảm bảo tỷ lệ khai thác đá lục 100%  thì ông ấy không cần lo lắng về chuyện ấy nữa, có thể vừa tự bán đá quý vừa giải lục, lợi nhuận cao hơn chỉ bán đá quý rất nhiều.
“Chuyện này cũng không phải là không thể.” Giang Thành suy nghĩ, cảm thấy như vậy cũng không ảnh hưởng gì lớn.
“Nhưng trước khi hợp tác, tôi muốn cho Giang đại sư thử trước.” Nhiêu Thần Ngữ nhìn Giang Thần, thản nhiên nói.
“Thử thế nào?”
Giang Thành vừa nói xong thì đã thấy vệ sĩ ra ngoài ban nãy dẫn rất nhiều người vào.

Trên tay họ cầm các tảng đá thô kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, tổng cộng là khoảng mười tảng.
“Đây là phương pháp thử! Nếu Giang đại sư tìm được nguyên thạch xanh chính xác từ những khối đá thô này, tôi sẽ hợp tác với cậu.


Nếu không làm được thì chẳng cần bàn về việc hợp tác nữa.”
Nhiêu Thần Ngữ chỉ tay vào những viên đá kia, ung dung nói.
“Ngài Nhiêu, ngài yên tâm đi, bản lĩnh của Giang đại sư là điều không thể nghi ngờ.” Trâu Khải ở bên cạnh vội vàng nói giúp Giang Thành.
“Được, vậy tôi thử xem sao.” Giang Thành nói xong bèn đứng dậy, đi đến cạnh đống đá thô kia.
“Tôi có thể cho Giang đại sư hai tiếng đồng hồ.” Nhiêu Thần Ngữ vừa nói vừa ngả người vào ghế sô pha, định chờ Giang Thành xem đá từ từ, sau đó mới quyết định hợp tác hay không.
Dù sao Nhiêu Thần Ngữ cảm thấy khả năng một người có thể mở ra lục cực phẩm mười lần liên tiếp thật sự quá thấp, nên ông ấy vẫn luôn giữ thái độ nghi ngờ.

Nhưng tin đồn loan truyền ghê gớm thì ông ấy cũng muốn đến xem thử.
“Trong này là đá Anh Vũ Xanh, đặc điểm trong suốt phù hợp làm vòng tay, có thể đánh bóng tạo ra khoảng ba cái.

Tảng đá này khá lớn, hơn nữa còn mang tính chất của Ngọc Lục Bảo cao cấp nhưng số lượng ngọc xanh hơi ít, cho nên chỉ có thể lấy ra làm một vài bông tai nhỏ.

Đám đá thô khác đều là phế liệu.”
Nhiêu Thần Ngữ vừa nói xong, Giang Thành đã chỉ ra hai khối đá.
Ông ta khiếp sợ nhìn anh, vì trước nay chưa từng thấy ai giám định đá thô nhanh như vậy.

Tất cả mọi người đều phải cầm đèn pin hoặc quan sát lớp vỏ cẩn thận rồi mới đưa ra kết luận được, mà Giang Thành lại xem xong cả mười khối đá trong thời gian cực kỳ nhanh.
“Giang đại sư, cậu chắc chắn chứ?”
Nhiêu Thần Ngữ nghiêm túc nhìn Giang Thành, nói: “Nếu như cậu nhìn sót một khối thì lần hợp tác này cũng sẽ bị lỡ.”
“Tôi rất chắc chắn.” Giang Thành vừa nói vừa ngồi xuống một bên, không có ý định nhìn đá tiếp nữa.
“Chuyện này, Giang đại sư, hay là cậu xem kỹ lại lần nữa đi? Cậu quá nhanh rồi.” Trâu Khải ho khan hai tiếng, đến gần Giang Thành rồi nói, muốn anh nhìn kỹ lại.
Nếu lần này Giang Thành có thể hợp tác thành công với một ông chủ lớn như Nhiêu Thần Ngữ, thì Trâu Khải cũng có thể đạt được lợi ích to lớn từ chuyện này, dù sao Giang Thành cũng do ông ấy dẫn tới.

Cho nên Trâu Khải vẫn cố hết sức muốn thúc đẩy lần hợp tác này, vì cứ như vậy thì mỏ đá quý của ông ta nhất định sẽ phát triển lớn mạnh.
“Ông Trâu, không cần thiết đâu.” Giang Thành nhìn Trâu Khải, nói.
“Được, nếu Giang đại sư đã chắc chắn rồi.”
Thấy Giang Thành nghiêm túc, Nhiêu Thân Ngữ trực tiếp đứng dậy nói: “Người đâu, cắt đá.”
Lập tức có công nhân cắt đá chuyên nghiệp đi vào, bắt đầu tiến hành cắt đá tại chỗ, rõ ràng Nhiêu Thần ngữ đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến.
Sau khi công nhân cắt đá cắt xong, một cạnh tượng đáng ngạc nhiên xuất hiện.

Trong mười tảng đá, chỉ có hai cái màu xanh, hơn nữa nhìn chất lượng và số lượng ngọc hoàn toàn giống với lời Giang Thành nói.
“Đại sư, quả nhiên là bậc thầy giám định đá quý!”
Lần này Nhiêu Thần Ngữ đã thật sự tin mình gặp được bậc thầy rồi, có thể phán đoán chuẩn xác loại xanh và lượng xanh của mười khối đá trong thời gian ngắn như vậy, ánh mắt này chỉ có một không hai trên đời.
“Giang đại sư, xin nhận của tôi một vái!”
Bây giờ Nhiêu Thần Ngữ đã hoàn toàn không còn nghi ngờ Giang Thành nữa rồi, ông ấy vô cùng cung kính khom người hành lễ với Giang Thành.
“Ông Nhiêu khách sáo rồi, chẳng qua chỉ là chút tài mọn mà thôi.”
Giang Thành vội vàng đỡ Nhiêu Thần Ngữ dậy.

Anh có thể nhìn ra, những vệ sĩ bên cạnh ông ta không hề bình thường, chứng tỏ thân phận của ông ấy không chỉ là ông chủ buôn đá quý.
“Xin Giang đại sư đừng trách, vừa rồi tôi thăm dò, chỉ là muốn biết năng lực phân biệt của Giang đại sư có thần kỳ như trong lời đồn hay không thôi.

Bây giờ chứng kiến quả thật như vậy, chúng ta có thể bắt đầu hợp tác.”
Nhiêu Thần Ngữ kích động nói với Giang Thành.
“Hợp tác thì có thể.” Giang Thành hơi khó xử đáp.
“Giang đại sư có chuyện gì khó xử sao?”

Nhìn thấy Giang Thành lộ ra vẻ mặt khó xử, Nhiêu Thần Ngữ lập tức quan tâm hỏi, ông ấy cũng không muốn bỏ lỡ một bậc thầy như vậy.
“Mặc dù tôi nhìn đá thô rất chính xác nhưng không giỏi làm ăn kinh doanh.” Giang Thành do dự nói: “Hay là thế này đi, tôi có thể ở phía sau giúp ông kiểm tra đá thô, nhưng công việc hợp tác cụ thể thì giao cho ngài Trâu hợp tác với ông, có được không?”
Vốn dĩ Trâu khải chỉ đứng bên cạnh nghe, nghe anh nói vậy, ông ấy mừng thầm.

Mặc dù ông ấy quen biết Nhiêu Thần Ngữ, nhưng lại chưa từng hợp tác bao giờ.

Nếu có thể nhân cơ hội này mà tăng cường hợp tác, thì mỏ đá quý của mình sẽ phát triển rất mạnh.
Đến lúc đó thì không chỉ là Lư Dương, thậm chí có thể phát triển ra toàn tỉnh, ra cả nước, cũng không phải là không thể.

Đến lúc đó ông ấy có thể dựa vào kinh doanh đá quý mà nổi tiếng khắp Hoa Hạ.
“Được, chỉ cần Giang đại sư có thể giúp một tay, chuyện này không phải vấn đề to tát.” Nhiêu Thần Ngữ nhìn Giang Thành, lập tức đồng ý.
“Được, nếu nói vậy thì tôi chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ trước.” Giang Thành cười, đưa tay ra với Nhiêu Thần Ngữ, bắt tay bằng cả hai tay.
“Giang đại sư yên tâm đi, tôi dùng tính mạng để đảm bảo, phần lợi nhuận mà tôi đã đồng ý với cậu sẽ không thiếu chút nào đâu.” Nhiêu Thần Ngữ cười nói với Giang Thành.
Nói xong, Nhiêu Thần Ngữ quay sang bắt tay với Trâu Khải.
Trâu Khải kích động không biết nên nói thế nào: “Ngài Nhiêu, Giang thần y, chuyện này… Tôi…”
Trâu Khải mang Giang Thành tới đây vốn dĩ vì muốn Giang Thành nợ ơn mình.

Sau đó nhiều nhất thì ông ấy có thể chiếm được chút hời trong việc nhập khẩu đá quý thô là tốt rồi.

Không ngờ ông ấy lại nhờ Giang Thành để kiếm được nhiều lợi ích như vậy.
“Ông Trâu, đừng kích động quá.” Giang Thành cũng hiểu vì sao Trâu Khải kích động, cười nói với ông ấy.
Bàn bạc một hồi cùng Giang Thành và Trâu Khải, Nhiêu Thần Ngữ quay về.

Mà Trâu Khải lại vô cùng kích động mời Giang Thành đi uống rượu.

Kết quả, Trâu Khải uống rất nhiều, uống đến say mèm.

“Giang thần y, chú em Giang à, cậu thật sự quá hào phóng.”
Trâu Khải say rượu, tâm sự thật lòng với Giang Thành: “Nếu sau này có chuyện gì cần đến tôi thì cậu cứ nói, lên lúi đao xuống biển lửa, chết ngàn vạn lần cũng không từ chối.”
“Ông Trâu, ông uống say rồi.” Giang Thành vừa nói vừa hỏi nhà Trâu Khải ở đâu, rồi đưa Trâu Khải về nhà.

Về đến nhà, Trâu Khải ngủ mê man, Giang Thành cũng về nhà mình.
Giang Thành về đến nhà đã là rạng sáng.

Anh cho rằng cả nhà đã ngủ hết rồi.

Tuy nhiên lúc Giang Thành vào nhà mới phát hiện bố mẹ vẫn chưa ngủ, họ đang ngồi ngẩn người ở phòng khách.

Chẳng lẽ nghi ngờ mình ra ngoài ăn chơi trác táng sao?
“Bố mẹ, con có làm ăn với mỏ đá quý nên về trễ, không ra ngoài chơi lêu lổng đâu.”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Chí Quân, Giang Thành còn tưởng mình về trễ nên ông ấy mới không vui như vậy.
“Giang Thành về rồi.” Diệp Trúc Bình tỉnh hồn lại, vội vàng nở nụ cười với Giang Thành.
“Mẹ, bố con sao thế…” Nhìn tình trạng của Hứa Chí Quân có chút không bình thường, Giang Thành lập tức tiến lên hỏi.
“Không có gì đâu, không còn sớm nữa rồi, con mau về đi ngủ đi.” Vừa nói, Diệp Trúc Bình vừa vội vàng dùng tay đụng vào Hứa Chí Quân.
Lúc này Hứa Chí Quân mới tỉnh táo lại, nhìn thấy Giang Thành, ông ấy nói: “Giang Thành về rồi, đi ngủ đi, bố cũng có chút mệt mỏi.”
Vừa nói, Hứa Chí Quân vừa cùng Diệp Trúc Bình quay về phòng của mình, mà Giang Thành cũng mang nghi ngờ đi về phòng của mình.
“Vợ ơi, bố mẹ sao thế? Sao giống như xảy ra chuyện lớn gì vậy?”
Thấy Hứa Tình còn chưa ngủ, Giang Thành vội vàng đến bên cạnh cô, hỏi.
“Quả thực đã xảy ra chuyện.” Hứa Tình nghiêm túc nói với anh.
Nghe Hứa Tình nói vậy, Giang Thành lập tức thay đổi vẻ mặt, anh hỏi: “Có phải vì chuyện hai chúng ta đều không có công việc không?”
Chuyện bây giờ Giang Thành có thể nghĩ đến chỉ có chuyện này, nhưng đây không phải điều quan trọng, vì thật ra hiện tại anh đã có rất nhiều tài sản.
“Đương nhiên không phải.” Hứa Tình nhìn Giang Thành, không khỏi thở dài: “Là ông nội muốn tổ chức mừng thọ, muốn cả nhà chúng ta trở về chúc thọ!”.