Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 233: Tai Vạ Ập Tới






Hứa Tình nhìn thấy tin tức bôi nhọ bản thân nên khó chịu cả đêm.
Tuy lúc trước cô cảm thấy bỏ việc tại bệnh viện số một sẽ có chút ảnh hưởng tới việc chứng minh thực lực ở thành phố, nhưng ít ra cô còn có thể làm việc trong ngành y.
Ai biết chỉ một tin đồn đã có thể khiến cô hoàn toàn không làm việc nổi trong ngành y nữa.
"Thằng khốn nạn!" Giang Thành nhìn Hứa Tình hậm hực trên giường thì trong lòng cũng ngùn ngụt lửa giận.
Lúc trước Giang Thành nhẫn nhịn như vậy là vì không muốn nhiều chuyện, thậm chí còn không đồng ý Đồng Lỗi ra mặt đòi công bằng cho mình.
Nhưng giờ tên khốn kia còn dám được một tấc lại tiến một thước, tìm phóng viên bôi đen anh.

Đúng là quá mức.
"Em chờ nhé, anh đi tìm ông ta!" Giang Thành vốn muốn chờ tên khốn kia đến cửa nhà cầu xin, nhưng thấy vợ bị tức thành như vậy thì cũng không định nhịn thêm nữa.
"Đừng đi!" Hứa Tình vội gọi Giang Thành lại.
"Ông ta thật quá mức, nếu giờ không cho ông ta bài học nho nhỏ thì ông ta còn không biết chính mình họ gì đâu..."
Lần này Giang Thành thật sự tức giận, chủ yếu đương nhiên là đau lòng vì Hứa Tình.
Tên khốn nạn kia chẳng những cản trở giấc mơ của Hứa Tình mà còn muốn đuổi cô khỏi ngành y học.

Quá đáng giận!.

||||| Truyện đề cử: Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài (Tín Vật Định Tình Của Tổng Tài) |||||
"Không được, giờ anh mà đi thì chắc chắn sẽ xảy ra tranh chấp.

Nếu anh không khống chế được bản thân, ra tay đánh ông ta là phạm pháp."
Hứa Tình vội gọi với theo anh.
"Anh cóc quan tâm, phạm pháp anh cũng không sợ!"
GIang Thành cảm thấy nếu để người phụ nữ của mình bị bắt nạt đến mức này mà còn nhịn thì quá hèn nhát, không đáng mặt đàn ông.
Anh nói xong câu kia liền nôn nóng muốn đi, Hứa Tình thấy thế thì vội xuống giường, ôm chầm lấy anh từ phía sau.
"Không được, em không cho anh đi.

Em đã đánh mất mục tiêu mình cố gắng bao lâu nay rồi, em không thể mất anh được." Hứa Tình ôm chặt lấy anh, giọng nói run rẩy.

Giang Thành nghe cô nói như vậy thì cảm động, đây là lần đầu anh nghe lời âu yếm như vậy từ cô.
"Ừ, anh không đi nữa." Cái ôm dịu dàng của Hứa Tình giúp Giang Thành ổn định cảm xúc kích động, anh khẽ trả lời.
Anh quay người kéo tay Hứa Tình về lại giường ngồi xuống.
"Sau này cũng không cho anh đi tìm ông ta!" Hứa Tình đỏ mắt nhìn Giang Thành, cô biết lần trước Giang Thành giết chết vài người vì mình.
Chuyện lần đó Mộ Dung Tuyết đè giúp xuống, nhưng lần này Hoàng Nguyên Xương có lai lịch lớn, không dễ che giấu.
"Anh biết rồi, anh sẽ không tìm ông ta." Giang Thành cười an ủi cô.
Hứa Tình nghe anh đồng ý, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Dù cô có ra sao cũng không muốn thấy anh gặp chuyện không may.
Bởi vì người đàn ông này là chồng mình, anh vẫn luôn làm tròn nghĩa vụ của một người chồng.
"Anh ôm em ngủ đi!" Hứa Tình thì thầm, sau đó nằm quay lưng về phía anh.
Giang Thành nghe lời này thì trong lòng lại kích động.

Tuy hai người ngủ chung giường từ lâu nhưng hầu như đều có vật ngăn cách, anh cũng không dám lộn xộn.
Nếu có thể ôm cô ngủ thì quá tuyệt vời.
Nghĩ đến đây, Giang Thành nhanh nhẹn nằm xuống, ôm lấy Hứa Tình từ phía sau, cánh tay vòng quanh eo cô.
"Vợ à, eo em thon thật đấy!" Anh thì thầm sau lưng Hứa Tình.
"Đáng ghét, thành thật cho em, ngủ đi!"
Hừa Tình có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Giang Thành vương vít bên gáy, đáy lòng cũng hơi ngứa ngáy.
Vài ngày sau, Hứa Tình thử đến xin việc ở các bệnh viện nhưng không ai dám nhận cô, họ đều nói cô có vết nhơ.

Hứa Tình đi vài lần đều gặp trắc trở, phải quay về.
Giang Thành cũng đi xin việc, không ít bệnh viện muốn tranh giành anh, dù sao bọn họ đều biết y thuật của anh vô cùng cao siêu.

Nhưng Giang Thành lại yêu cầu muốn thuê anh thì phải thuê cả Hứa Tình nữa, nghe điều kiện này thì không ai nguyện ý cả.
Cùng lúc đó, tại một khu biệt thự hạng sang của thành phố, trong một tòa biệt thự xa hoa.
Một ông cụ râu tóc bạc trắng ngồi trên ghế gỗ lim chính giữa sảnh lớn biệt thự, nghiêm túc vô cùng.

Người này không phải ai khác mà chính là gia chủ nhà họ Hứa, Hứa Trường Sinh.
"Ông nội, sắp tới lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của ông rồi, ông muốn cháu mời nhà chú ba về không?" Hứa Kiếm cung kính hỏi Hứa Trường Sinh.
Hứa Kiếm là con trai Hứa Chí Quốc, chú ba trong lời cậu ta là Hứa Chí Quân.
Sau lần Hứa Chí Quốc chịu nhục ở Lư Dương, ông ta vẫn luôn tìm cơ hội để hạ nhục Hứa Chí Quân và thằng con rể nhu nhược của đối phương.
"Hừ, không gọi cái thằng không có chí tiến thủ ấy về cũng được!" Hứa Trường Sinh vừa nghe nhắc đến người con thứ ba thì tức giận.
Gia tộc Hứa Trường Sinh chính là thế gia Trung Y, con cháu trong nhà đều phải học y, mục tiêu là làm rạng danh tổ tiên.

Nhưng Hứa Chí Quân không thích học y thì thôi đi, lại đi thích mấy thứ trang điểm của phụ nữ.

Ông cụ đương nhiên không thích đứa con này.
Cũng vì vậy nên lúc trước Hứa Chí Quân mới rời khỏi nhà họ Hứa ở Thành phố, chạy đến Lư Dương mở công ty.
"Ông nội, cháu cảm thấy anh hai nói đúng đấy.

Tuy chú ba không có chí tiến thủ nhưng dù gì cũng là người nhà họ Hứa chúng ta mà.

Nhiều năm như vậy không gặp rồi, gọi chú ấy về cũng tốt." Hứa Lương phụ họa Hứa Kiếm.
Hứa Lương là con trai Hứa Chí Hào, Hứa Chí Hào là anh cả của Hứa Chí Quân.

Mấy người này đều có khúc mắc với Hứa Tình cho nên ngóng trông cô về Thành phố để nhục nhã cô mà thôi.
"Bố, con cảm thấy để một nhà bọn họ về cũng tốt, nếu không bọn họ đói chết ở Lư Dương thì phải làm thế nào? Con nghe nói Hứa Tình và thằng chồng nó tìm về đều thu tiền cảm ơn ở bệnh viện, còn tạo ra rất nhiều sự cố chữa bệnh nữa đấy."
Lần trước Hứa Chí Quốc qua bên kia bị bẽ mặt, lần này đương nhiên phải vu khống Giang Thành một phen.
"Còn có chuyện này ư?"
Hứa Trường Sinh nghe xong thì tức giận vỗ mạnh tay xuống bàn:
"Đúng là rác rưởi của ngành y.

Hứa Chí Quân ơi là Hứa Chí Quân, tìm một thằng ở rể thì thôi đi, sao lại chọn đứa tệ hại như thế chứ?"

Hứa Chí Quốc thấy bố mình tức giận như vậy thì đắc ý vô cùng.

Ông ta đương nhiên sẽ không nhắc tới chuyện y thuật của Giang Thành cao siêu cỡ nào, càng không nói Giang Thành rất nổi danh trong giới y học Lư Dương.
Bởi vì nói ra chuyện này là vả mặt mình, nên Hứa Trường Sinh tưởng rằng Giang Thành kém cỏi vô cùng.
"Con bé Hứa Tình kia cũng thế, ngoan ngoãn gả cho nhà họ Hoắc là tốt nhất.

Cớ gì phải tìm một thằng đàn ông nhu nhược như thế?"
Hứa Trường Sinh tức đến không thở nổi, mắng ầm cả lên.
"Đúng thế, ai nói không phải đâu.

Lần trước con đưa Hoắc thiếu gia đi cùng sang đó, kết quả bị bọn họ sỉ nhục một trận.

May là cậu Hoắc rộng lượng nên mới không tìm đến cửa nhà mình gây sự đấy."
Hứa Chí Quốc thêm mắm dặm muối.
Thực tế là lần trước ông ta tính kế Hứa Tình, muốn để Hoắc Cương gạo nấu thành cơm, sau đó cô có thể ly hôn với Giang Thành.

Ai biết Giang Thành nhảy ra phá hỏng chuyện tốt của ông ta, đã vậy còn có nhà họ Khương đứng ra bênh vực bọn họ, Hoắc Cương bị dọa sợ mất mật, làm gì còn dám gây sự.
Nhưng Hứa Chí Quốc không đời nào nói cho bố mình chuyện này, ông ta còn phải ém đi ấy chứ.
"Thôi, gọi bọn họ về đi, dù sao có gọi cũng chưa chắc đã về." Hứa Trường Sinh nói xong lời này liền đứng lên về phòng.
Hứa Chí Quốc nghe được bố mình đồng ý thì vui vẻ.

Chỉ cần gọi Hứa Chí Quân về, mình dạy bảo Giang Thành kiểu gì cũng được.
"Nghe rõ chưa? Chờ thằng ranh kia đến thì hai đứa biết làm thế nào rồi chứ?" Hứa Chí Quốc nhìn Hứa Kiếm và Hứa Lương.
"Biết ạ!" Hai người đáp, trên mặt đồng thời nở nụ cười xấu xa.
Bệnh viện số một Lư Dương.
"Viện trưởng Hoàng, không ổn rồi, cục trưởng Đồng Lỗi đến." Chủ nhiệm Trần vừa chạy tới phòng làm việc của Hoàng Nguyên Xương vừa sốt sắng hô.
"Cuống cái gì? Đến thì đến!" Hoàng Nguyên Xương cũng không để Đồng Lỗi vào mắt, dù sao ông ta cũng có chỗ dựa lớn ở thủ đô, không cần phải sợ.
Đồng thời Hoàng Nguyên Xương cũng biết, mấy hôm trước mình mua chuộc truyền thông đăng tin tức kia nên Đồng Lỗi mới đến đây.
Họ đang nói thì thấy Đồng Lỗi mặc trang phục nghiêm túc, dẫn theo hai người khác bước vào.
"Cục trưởng Đồng, hôm nay khách quý tới thăm, chẳng lẽ là chuyện của Giang Thành ư?"
Hoàng Nguyên Xương bình thản hỏi Đồng Lỗi.

"Dĩ nhiên không phải.

Hai ngày nay chúng tôi nhận được khiếu nại của bệnh nhân, tố cáo bệnh viện ông cho họ dùng thuốc giả, nên chúng tôi đến điều tra." Đồng Lỗi lạnh lùng nhìn Hoàng Nguyên Xương.
Hoàng Nguyên Xương nghe ông ta nói xong thì bỗng tái mặt.

Đúng là ông ta có sai chủ nhiệm Trần đi mua một ít thuốc giả thay thế cho thuốc thật để kiếm nhiều lợi nhuận, không ngờ bị người ta báo cáo nhanh thế?
"Cục trưởng Đồng, đây rõ ràng là bịa đặt vu oan, sao tôi có thể cung cấp thuốc giả."
Hoàng Nguyên Xương vội giải thích.
"Thật chứ? Viện trưởng Hoàng nói thế là đang ám chỉ Tất Minh Châu này vu oan ông sao?"
Hai người còn đang nói chuyện thì Hoàng Nguyên Xương đã thấy Tất Minh Châu ăn mặc sang chảnh bước vào từ ngoài cửa.
"Chủ...!Chủ tịch Tất, sao bà lại nói vậy chứ?" Hoàng Nguyên Xương thấy Tất Minh Châu thì hoang mang hỏi.
Tuy ông ta có chỗ dựa vững chắc, không sợ cục trưởng Đồng nhưng Tất Minh Châu lại khác.

Bà ấy chính là doanh nhiệp sản xuất dược phẩm lớn nhất Lư Dương này.

Ngay cả máy móc, thiết bị y tế đều cần mua từ xưởng của bà ấy.

Đắc tội Tất Minh Châu chẳng khác nào không muốn tồn tại trong cái ngành y này nữa.
"Sao tôi nói vậy à? Thuốc của tôi bị đổi thành thuốc giả đây, nếu không phải trợ lý của tôi nhận ra thì e là tôi đã bị qua mắt rồi!"
Tất Minh Châu cười lạnh nhìn Hoàng Nguyên Xương.
"Việc đó...!không thể nào..."
Trán Hoàng Nguyên Xương lấm tấm mồ hôi lạnh, quay sang nhìn chủ nhiệm Trần đứng bên.
Chủ nhiệm Trần cũng ý thức được bản thân làm sai chuyện, lập tức hoảng loạn.
"Tôi biết rồi, là ông ta! Ông ta là người phụ trách ca bệnh của chủ tịch Tất, chắc chắn là ông ta đổi thuốc giả."
Hoàng Nguyên Xương vừa nói vừa nháy mắt liên tục với chủ nhiệm Trần, ý là cứ để ông ta nhận cả chuyện này về mình trước, sau đó mình sẽ tìm cơ hội cứu ông ta sau.
Nhưng chủ nhiệm Trần hoàn toàn không hiểu ý của Hoàng Nguyên Xương, nghe vậy thì lật lọng ngay: "Viện trưởng Hoàng đừng nói lung tung.

Rõ ràng là chính ông bảo tôi đổi thuốc đắt tiền thành thuốc giả.

Cũng chỉ có thuốc của Tất Minh Châu là đắt giá nhất thôi, đương nhiên tôi phải đổi thuốc của bà ta rồi.".