Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 230: Kinh Dịch Bát Quái






“Tôn nghiêm.”
Hứa Tình nghiêm túc nói với Giang Thành.
“Tôn nghiêm hả?”
Giang Thành khó hiểu nhìn cô, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Tình ngồi bên cạnh, hỏi anh: “Anh biết tại sao em quyết tâm làm bác sĩ không?”
Anh lắc đầu nhìn cô.
“Anh cũng biết chuyện nhà em rồi đấy, nhà họ Hứa ở thành phố là thế gia y dược.

Bố em không thích học y, kết quả làm ông nội tức giận.

Bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Hứa trên thành phố nhưng em muốn chứng minh với ông nội thay bố, rằng em cũng có tài năng bẩm sinh rất tốt ở phương diện y học.

Nếu em từ chức, có lẽ cả gia đình em sẽ bị nhà họ Hứa trên thành phố khinh thường hơn.”
Hứa Tình mất mát nói với anh.
Mặc dù Hứa Tình không muốn từ chức, cô vẫn mong tiến thêm bước nữa trên sự nghiệp y dược để chứng minh dù bố mình không học y thì mình vẫn rất xuất sắc, thế nhưng cô đã từ chức vì Giang Thành.
Anh nghe cô tâm sự thì hiểu ra.

Hồi anh còn làm học sinh của Hứa Tình cũng cảm thấy rất tò mò, tại sao điều kiện gia đình của cô tốt như vậy nhưng vẫn tự dùng năng lực để lên chức bác sĩ, thì ra là vì điều này.
Quả thực trong thế gia lâu đời, nhất định sẽ yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt với con cháu.

Lần trước Hứa Chí Quốc đến từ nhà họ Hứa thành phố cũng đã chứng mình điều này.

Ông ta rất khinh thường gia đình của Hứa Tình, thậm chí còn muốn dùng cô như thẻ đánh bạc để đổi lấy địa vị cho cả dòng họ.
Tuy nhiên, lần trước ông ta đã bị Giang Thành dạy cho một bài học, đuổi đi rất thảm.
Giang Thành trông dáng vẻ Hứa tình mất mát bèn nắm chặt tay cô, nghiêm túc nói: “Vợ yên tâm đi, trước đây em đã bảo vệ cho anh rất lâu, lần này để anh bảo vệ cho em.”
Dĩ nhiên Giang thành biết chủ nhân Giang Thành cũ của cơ thể này được Hứa Tình bảo vệ rất nhiều khi anh ta làm con rể nhà cô, chịu bao uất ức.


Bây giờ Hứa Tình đã mất việc, vậy thì anh sẽ chăm sóc cho cô.
“Giang Thành.”
Đôi mắt Hứa Tình nhìn anh có hơi nước lờ mờ, trong lòng cô rất cảm động, anh đối xử với cô tốt, còn bảo vệ cô nữa.
Giang Thành nhìn dáng vẻ của Hứa Tình, chưa kịp nói gì thì khuôn mặt tinh xảo của cô đã tiến lại gần anh, đôi môi đỏ mọng hôn lên môi anh.
Giang Thành cảm nhận cơ thể mình tê dại như bị điện giật, một cảm giác kỳ diệu bỗng lan truyền khắp người.

Lần đầu tiên anh hôn môi, trải nghiệm tư vị ngọt ngào như thế.
Hứa Tình hôn anh một lúc rồi vội vàng rụt người về, khuôn mặt cô ửng đỏ nhìn anh.
“Tình, sao em hôn nhanh thế, anh chưa kịp phản ứng nữa.”
Giang Thành nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, cười nói.
“Sao hửm? Anh muốn hôn lại một cái à?”
Hứa Tình liếc mắt nhìn Giang Thành.
“Đúng vậy.” Đương nhiên anh sẽ đồng ý không hề e ngại.
“Quỷ sứ hà, chúng ta đi thôi, không ngồi chờ ở đây nữa.”
Hứa Tình đứng dậy nói với Giang Thành, mặc dù nói đi nhưng trong lòng cô rất buồn phiền, dù sao cô công tác ở đây đã lâu rồi.
“Hứa Tình, em yên tâm đi, trước sau gì cũng có ngày ông ta phải quỳ gối trước cổng nhà ta, cầu xin em quay về.”
Anh vừa nói vừa ôm vai cô.
“Cho dù ông ta cầu xin thì em cũng không muốn quy về.”
Hứa Tình tức giận hừ lạnh, viện trưởng vô sỉ, cô không muốn tiếp tục ở lại làm tại bệnh viện này.
“Tốt, có khí phách!”
Giang Thành giơ ngón tay cái với Hứa Tình, sau đó hai người rời khỏi bệnh viện.
Họ vừa về đến nhà, lập tức nhận được cuộc gọi từ cục trưởng Đồng Lỗi.
“Giang Thành à, bây giờ cậu đang đi làm sao?”
Giọng Đồng Lỗi cười ha ha nói trong điện thoại, ông ấy vừa nhận dự án bên Tất Minh Châu đã tạo công lớn cho y học Lư Dương.

Tất cả đều nhờ sự thúc đẩy của Giang Thành nên Đồng Lỗi rất vui vẻ với anh.

“Đồng Lỗi, bây giờ tôi không phải đi làm nữa, chỉ ở nhà làm kẻ rảnh rang vô công rồi nghề mà thôi.”
Giang Thành thờ ơ nói, cũng không phải là anh đang tố cáo với Đồng Lỗi, chẳng qua trùng hợp nghe câu hỏi thì kể xíu cũng không sao.
Đồng Lỗi nghe anh trả lời, biểu cảm lập tức thay đổi, cảm giác không ổn.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Đồng Lỗi vội hỏi.
“Không có gì, chỉ là làm việc trong bệnh viện không được vừa lòng nên tôi từ chức.”
Giang Thành cũng không muốn dây dưa vấn đề này, anh hỏi: “Sao thế Đồng Lỗi? Ông tìm tôi có chuyện gì à?”
“Thế này đi, giờ tôi đến nhà tìm cậu rồi chúng ta tâm sự.”
Đồng Lỗi nói xong liền cúp máy, giờ ông ấy rất quan tâm Giang Thành, nên khi nghe có người dám làm khó dễ anh ở bệnh viện, lập tức không nén nổi cơn giận.
Đồng Lỗi nhanh chóng lái xe tới nhà Giang Thành.
“Đồng Lỗi, mời ông uống trà.”
Dĩ nhiên Hứa Tình biết Đồng Lỗi, ông ấy là cục trưởng Quản lý Dược phẩm, là người đứng đầu ngành nghề y dược của cả Lư Dương.
“Bác sĩ Hứa Tình, sao cô cũng ở nhà thế?”
Đồng Lỗi nhận tách trà từ cô, chau mày hỏi.
“Tôi cũng từ chức.”
Hứa Tình trả lời tùy ý, sau đó nói: “Hai người trò chuyện nhé, em vào phòng.”
Dứt lời, cô đi vào phòng ngủ của mình và Giang Thành.
“Cậu Giang, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế?”
Đồng Lỗi cảm giác chắc chắn đã có việc lớn xảy ra.
Anh cũng không giấu giếm, kể việc đã diễn ra ở bệnh viện cho ông ấy nghe một lượt.

Đồng Lỗi càng nghe càng giận, hận không thể viện trưởng mới đi ngay.
“Nào có lý đó, tại sao có viện trưởng vô liêm sỉ như vậy chứ?”
Đồng Lỗi tức giận vỗ mạnh tay xuống mặt bàn, sau đó hỏi Giang Thành:
‘Viện trưởng mới tới kia tên là gì?”

“Hoàng Nguyên Xương.”
Anh nghiêm túc trả lời.
Đồng Lỗi vốn đang tức giận, nghe thấy cái này thì biểu cảm lập tức hơi thay đổi, hơn nữa lông mày cũng nhíu lại.
Giang Thành nhìn phản ứng của Đồng Lỗi, lập tức hiểu Hoàng Nguyên Xương dám càn rỡ có lẽ vì lai lịch ông ta không đơn giản.
“Nhìn bộ dạng của cục trưởng Đồng, hình như lai lịch của Hoàng Nguyên Xương không bình thường nhỉ?”
Giang Thành hỏi Đồng Lỗi.
“Đúng vậy, Hoàng Nguyên Xương là người được phái tới từ thủ đô, nghe nói có chút giao thiệp với thủ đô.”
Đồng Lỗi bất lực nói với Giang Thành.

Nếu là người thường, ông ấy ra oai một chút sẽ dạy dỗ được.

Nhưng Hoàng Nguyên Xương này, Đồng Lỗi không dám tùy ý chọc vào.
Giang Thành nghe Hoàng Nguyên Xương có giao thiệp với thủ đô mà không phải thành phố.

Nếu là thành phố, có lẽ bộ dạng của Đồng Lỗi sẽ không đến mức này.

Nhưng nếu là thủ đô, thế lực bên kia quả thật không dễ dây dưa.
“Cậu Giang, cậu yên tâm đi.

Mặc dù tôi không thể làm gì Hoàng Nguyên Xương nhưng tôi sẽ nói với ông ta, để cậu và Hứa Tình quay lại làm việc, khẳng định ông ta sẽ nể thể diện của tôi.”
Mặc dù Đồng Lỗi không thể giúp Giang Thành dạy dỗ Hoàng Nguyên Xương một trận nhớ đời nhưng vẫn có khả năng giúp anh một chút.
“Không cần đâu, không đi làm ở bệnh viện như thế cũng rất tốt.”
Giang Thành cười nói thoải mái: “À đúng rồi, ông tìm tôi có chuyện gì thế?”
“À là thế này, trước đây cậu từng tiên đoán Tất Minh Châu đến thành phố Thượng Minh nhất định sẽ gặp nguy hiểm, tôi kể với bạn thân của tôi, ông ấy rất khâm phục huyền thuật của cậu.

Đúng dịp cửa hàng mới khai trương, ông ấy muốn mời cậu đi một chuyến xem phong thủy.”
Đồng Lỗi cười nói với anh.
Trước đây Giang Thành phát hiện Phật bài có vấn đề, cũng nói trúng Tất Minh Châu đi Thượng Minh sẽ gặp nguy hiểm.

Hơn nữa anh còn cứu người chết sống lại, điều này quả thực là huyền ảo vô cùng, vì vậy bạn thân của Đồng Lỗi muốn mời anh qua xem phong thủy.
“Thì ra là vậy, việc này đơn giản thôi, tôi sẽ đi với ông chuyến.”

Giang Thành không từ chối, khoảng thời gian ở nhà sắp tới cũng chưa có việc gì để làm.
“Tốt lắm, cảm ơn cậu Giang.”
Đồng Lỗi dẫn Giang Thành rời khỏi nhà, xuất phát về phía ngoại ô thành phố Lư Dương, điểm dừng xe cuối cùng là ở trong một căn nhà bằng đá cẩm thạch.
Sau khi Giang Thành xuống xe, anh nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang đang chỉ đạo các thợ xây.
“Trâu Khải, cậu ấy là Giang Thành, bậc thầy huyền học mà tôi đã nhắc đến.”
Đồng Lỗi dẫn anh trước mặt người đàn ông kia và giới thiệu.
Thoạt nhìn người này và Đồng Lỗi không chênh lệch tuổi tác lắm, mái tóc đều hơi bạc trắng.
“Chào cậu Giang, không ngờ cậu trẻ như thế này.”
Trâu Khải cười, bắt tay cùng anh.
“Nghe nói bản lĩnh huyền học của cậu rất cao siêu, hay là cậu xem phong thủy nơi này giúp tôi nhé, được không?”
Trâu Khải cười hỏi Giang Thành.
Thực ra khi bước vào đây, Giang Thành đã phát hiện phong thủy không tốt lắm nhưng cách bài trí của chỗ này hoàn toàn dựa vào kinh dịch bát quái để sắp xếp, xoay chuyển ngược tình thế phong thủy không tốt.
“Phong thủy ở chỗ này không tốt, không thích hợp xây dựng.”
Giang Thành nhíu mày, nghiêm túc nói với Trâu Khải.
Trâu Khởi sững sờ nghe anh nói, sau đó ông ấy bật cười, vừa mỉm cười vừa lắc đầu.
“Ông Trâu, ông cười gì thế, lẽ nào cậu Giang nói không đúng sao?”
Hiện tại Đồng Lỗi vô cùng tín nhiệm Giang Thành, không cho rằng anh sẽ nhìn sai.
“Cậu ấy nói không sai nhưng dù sao vẫn còn trẻ tuổi, cách nhìn đồ vật quá đơn giản.”
Trâu Khải cười đáp Đồng Lỗi: “Phong thủy nơi đây đúng là không tốt, nhưng mà tôi đã áp dụng kinh dịch bát quái để sửa lại phong thủy.

Việc này là cầu phú quý trong nguy hiểm, bởi vì nó không tốt nên tôi mới chọn, sửa lại phong thủy thì sẽ trở thành nơi phát triển tài bạc.”
“Xem ra ngài Trâu rất am hiểu kinh dịch bát quái.”
Giang Thành nói với ông ấy.
“Đúng vậy, tôi là một trong các chấp sự của hiệp hội huyền học thành phố Lư Dương.

Tôi từng khai phá rất nhiều tràng đá quý, chưa bao giờ thất bại.”
Khi Trâu Khải nói, ánh mắt không khỏi đắc chí.
Giang Thành nghe vậy mới biết thảo nào người này tương đối lợi hại, nhưng mà ngay sau đó anh nói tiếp:
“Nhưng phương pháp của ngài Trâu còn non nớt quá, nếu cứ xây dựng ở nơi này sẽ đưa tới tai họa chết người.”.