Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 222: Vợ Là Quan Trọng Nhất






Để Nhị vốn dĩ nghĩ rằng sau khi mình nói vậy thì bác sĩ và y tá xung quanh sẽ nói hùa theo mình.

Nhưng mà cô ta không ngờ mọi người lại không vui, đồng loạt trách mắng cô ta.
“Cô dám nói Giang thần y là rác rưởi?Người phụ nữ này không có não à?”
“Đúng vậy, toàn bộ Lư Dương không ai có khả năng chữa trị cao siêu bằng bác sĩ Giang.

Cô ta dám nói bác sĩ Giang thế ư!”
“Tôi vừa nhìn khuôn mặt cô ả thì đã biết không phải hạng người tốt lành, cô ta đáng bị bảo vệ đuổi ra ngoài.”
Để Nhị vừa nghe lời bàn tán thì lập tức sợ hãi, vội vàng ôm chặt tay chồng.

Cô ta cũng không tìm hiểu kỹ về Giang Thành nên không biết địa vị hiện giờ của anh ở bệnh viện rất cao.
Trước đây chẳng phải cô ta nghe Hứa Tình nói Giang Thành là y tá nam à? Sao một thời gian ngắn đã thay đổi lớn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
“Mấy người đừng hành động linh tinh, chồng tôi là khách hàng do chủ tịch hội đồng quản trị Tất Minh Châu mời đến.

Nếu mấy người làm xằng làm bậy thì bệnh viện của mấy người không gánh nổi hậu quả đâu.”
Để Nhị sợ thật sự bị đuổi ra ngoài, vội vàng nhắc tới Tất Minh Châu.
Quả nhiên sau khi nghe tên Tất Minh Châu, các bác sĩ và y tá đang khó chịu cũng im lặng.

Dù sao Tất Minh Châu cũng là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn ở thành phố, không chỉ bọn họ không thể đắc tội mà ngay cả viện trưởng cũng phải cung kính với bà ấy.
“Hừ, một đám rác rưởi còn dám mắng tôi à.

Lát nữa chồng tôi sẽ nói chuyện xấu mà mấy người đã làm cho chủ tịch Tất nghe, để viện trưởng khai trừ hết cả đám.”
Để Nhị thấy tên Tất Minh Châu có tác dụng thì ngay lập tức được đà lấn tới, cô ta lạnh giọng cảnh cáo mọi người.
“Thật không? Sao tôi không biết chủ tịch Tất mời khách hàng ghê gớm thế này nhỉ? Có thể khiến chúng tôi nghỉ việc ư?”
Giang Thành cười lạnh lùng, lên tiếng hỏi.
“Anh không tin?”
Để Nhị trừng hai mắt, quát Giang Thành.
“Tôi không tin.

Cô giỏi thì nói chồng của cô làm thử đi, xem có khai trừ tất cả chúng tôi được hay không?”
Giang Thành nói chuyện không hề nhún nhường Để Nhị.

Đương nhiên anh không sợ nhưng những bác sĩ và y tá khác vừa nghe anh nói, đều bị sợ hết hồn.
“Bác sĩ Giang, anh đừng nói vậy.

Anh không sợ nhưng đâu có nghĩa là chúng tôi cũng không sợ.”
“Đúng vậy, anh bị đuổi thì còn có công ty gia đình.

Chúng tôi bị đuổi thì chẳng còn gì.”
Rất nhiều người đều sợ bị thất nghiệp.

Lỡ ông già kia có quan hệ sâu với chủ tịch Tất thì bọn họ rất thê thảm.
“Gấp gáp gì chứ, cô ta nói quan hệ của chồng cô ta với chủ tịch Tất tốt là tốt thật sao? Mọi người dễ bị lừa thế?”
Giang Thành cười nói với các bác sĩ và y tá.
Người khác không biết vòng xã giao của Tất Minh Châu nhưng Giang Thành hiểu rất rõ, người có thể để Tất Minh Châu xem như bạn bè, tuyệt đối không tìm người phụ nữ như Để Nhị.

Vì vậy anh khẳng định người đàn ông này có quan hệ không quá thân thiết với chủ tịch Tất, thậm chí có quen hay không cũng là một câu hỏi.
Nhiều bác sĩ và y tá đều nửa tin nửa ngờ.

Để Nhị nhìn cảnh này thì không vui, cô ta kéo tay người đàn ông trung niên.
“Chồng à, anh mau gọi điện thoại cho chủ tịch Tất đi, để chị ấy lên tiếng xem đám người não tàn này có sợ không.”
Để Nhị tin chồng mình rất thân với chủ tịch Tất vì cô ta cũng bị gã lừa một vố.

Ông ta chỉ bốc phét, nói quan hệ của mình với chủ tịch rất gần nhưng thực ra chỉ là quan hệ hợp tác bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
“Khụ khụ, hôm nay bỏ qua đi.

Tạm thời anh phải bàn việc làm ăn quan trọng với chủ tịch Tất.”
Ông ta giả vờ ho khan, kéo tay Để Nhị rời đi.
“Hôm nay mấy người may mắn đấy.

Lần sau mà đắc tội bà đây thì bà chơi chết mấy người.”
Để Nhị nhìn tình hình hiện tại, càng nói chuyện khoa trương hơn.
Giang Thành chỉ biết lắc đầu nhìn dáng vẻ của Để Nhị.


Đây giống như con chó bị cột xích, khi bị trói thì nó sủa rất hung hăng nhưng khi thật sự tháo dây thì nó lại không dám hó hẻ sủa một tiếng.
“Thôi được rồi, chúng ta cũng qua đó đi.”
Giang Thành kéo tay Hứa Tình rời đi, hướng về phía phòng bệnh của chủ tịch hội đồng quản trị Tất Minh Châu.
Đến trước cửa phòng bệnh của Tất Minh Châu, người đàn ông trung niên nhìn thấy Giang Thành và Hứa Tình vẫn đi theo mình.
“Các cô cậu đi theo chúng tôi làm gì?”
Ông ta khó chịu, hỏi Giang Thành.
“Chủ tịch Tất gọi chúng tôi đến đây.”
Giang Thành ung dung trả lời.
Ông ta nghe anh nói thì bật cười, nói: “Thằng nhóc thúi, nói khoác cũng nên có chừng mực được chứ? Cậu biết tôi phải hẹn trước chủ tịch Tất bao lâu thì mới đổi được buổi gặp mặt hôm nay không? Cậu có khả năng gì mà để ngài ấy chủ động gọi cậu đến hả?”
“Ra oai tinh tướng sẽ bị sét đánh đấy, thật sự nghĩ mình là người quan trọng à.

Hai người muốn đi vào cùng chúng tôi thì cứ nói thẳng, còn viện cớ chủ tịch Tất tìm hai người làm gì.”
Khuôn mặt Để Nhị mỉa mai, cô ta nói với Giang Thành và Hứa Tình.
“Nghe giọng điệu của hai người là không muốn chúng tôi vào trong?”
Giang Thành nhíu mày, hỏi người đàn ông trung niên.
“Đúng vậy, nhãi ranh ở đâu mau cút đi.”
Người đàn ông trung niên lạnh giọng nói, sau đó vuốt phẳng bộ vest rồi đẩy cửa bước vào trong.

Để Nhị cũng hả hê, cười lạnh đi theo ông ta.
“Chúng ta cũng vào đi.”
Hứa Tình nhìn dáng vẻ đắc ý của Để Nhị, trong lòng cô thật sự khó chịu, chỉ muốn đi vào luôn.
“Vợ, em đừng vội.

Lát nữa bọn họ sẽ ra cầu xin chúng ta.”
Giang Thành cười nhạt nói.
Hứa Tình nghe xong thì hiểu ra, nếu mình cũng đi vào sẽ chẳng có ý nghĩa gì, không bằng đợi bọn họ đi ra cầu xin mình vào trong.
Sau khi người đàn ông trung niên dẫn theo Để Nhị vào phòng bệnh, hai người nhìn thấy Tất Minh Châu đang nằm trên giường, bên cạnh có trợ lý cấp cao đang báo cáo công việc.
“Chào chủ tịch Tất, tôi là tổng giám đốc công ty xây dựng Xương Hoa, tên là Phó Xương Hoa.”
Người đàn ông trung niên kính cẩn chào Tất Minh Châu.
Tất Minh Châu nhìn thoáng qua Phó Xương Hoa, ánh mắt bà hơi nghi ngờ, hình như bà không quen người này.


Tất Minh Châu quay sang nhìn trợ lý Chu bên cạnh.
“Thưa chủ tịch Tất, mấy tháng trước anh ta hẹn bàn bạc kế hoạch xây dựng văn phòng Dược Phẩm của chúng ta.

Vì vậy tôi sắp xếp cho buổi gặp mặt hôm nay.”
Trợ lý Chu giải thích với Tất Minh Châu.
“Vậy cũng được, nói bọn họ chờ ở đây một lát.

Tạm thời tôi muốn gặp Giang thần y trước, bàn bạc công việc với cậu ấy.”
Bây giờ Tất Minh Châu coi Giang Thành là người quan trọng hàng đầu nên những việc khác đều dời thời gian.
“Tạm thời mời hai vị chờ ở đây một lát.”
Trợ lý Chu cười nói với hai người.
“Được.”
Phó Xương Hoa đồng ý, cùng Để Nhị đi sang chỗ bên cạnh.

Tuy nhiên ban nãy ông ta nghe chủ tịch Tất nhắc đến Giang thần y thì phải, chắc không phải cái thằng họ Giang ngoài kia chứ?
Phó Xương Hoa suy nghĩ, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện dự cảm không lành.
“Sao Giang thần y chưa tới?”
Tất Minh Châu vừa lẩm bẩm vừa cầm điện thoại lên, bấm số của Giang Thành.
“Giang thần y, cậu đang ở đâu thế?”
Tất Minh Châu vừa kết nối được với điện thoại Giang Thành, ngay lập tức hỏi vội.
“Tôi đang ở cửa phòng bệnh, nhưng người đàn ông trung niên vừa nãy với một người phụ nữ ngăn cản chúng tôi, không cho chúng tôi vào trong.”
Giọng Giang Thành truyền ra từ điện thoại.
“Sao cơ? Có người ngăn cản không cho cậu vào?”
Trong phút chốc, giọng Tất Minh Châu trở nên lạnh lẽo, đồng thời cảm thấy rất bực mình.

Nãy giờ bà đợi Giang thần y để cảm ơn anh, kết quả là có người ngăn cản không cho anh vào.
Người đàn ông trung niên mà anh nói là ai?
Tất Minh Châu lập tức quay đầu nhìn Phó Xương Hoa và Để Nhị.

Phó Xương Hoa đang thom thóp lo sợ, nghe cuộc nói chuyện điện thoại thì trái tim ông ta nguội lạnh.
“Ông ta nói mình có quan hệ rất tốt với bà, nên tôi không tiện từ chối, đành đợi ở ngoài.”
Giọng Giang Thành hơi bất đắc dĩ.
“Tôi với anh ta thân thiết cái rắm! Tôi còn chẳng biết anh ta là ai.

Cậu chờ chút, tôi đuổi bọn họ ra ngoài.”
Dứt lời, Tất Minh Châu cúp máy.


Bà biết hai tên điếc không sợ súng này đã ngăn cản Giang Thành, vậy thì nhất định phải dạy dỗ bọn họ.
“Chủ tịch Tất…”
Phó Xương Hoa cảm giác xảy ra chuyện không ổn, giọng ông ta run rẩy.
“Hai người muốn bàn chuyện làm ăn thì ngay lập tức cút ra ngoài, mời Giang thần y vào đây cho tôi.

Nếu không tôi cam đoan xí nghiệp của anh không hoạt động được tới sáng ngày mai.”
Tất Minh Châu thật sự tức giận, bây giờ chỉ cần có người làm mích lòng Giang Thành thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn đắc tội với bà ấy.
“Được, được, được.

Tôi ra ngoài mời ngay.”
Bây giờ Phó Xương Hoa biết mình đắc tội với nhân vật lớn rồi, thậm chí chủ tịch Tất cũng phải quan tâm cẩn thận.

Cậu ta là người đáng sợ dường nào đây.
Ban nãy Phó Xương Hoa đắc tội người có tầm ảnh hưởng lớn chỉ vì cô vợ điếc không sợ súng, còn chặn anh ở ngoài cửa, vậy là mình bới đất tìm phân dưới hầm cầu sao.
Để Nhị cũng hối hận khi chứng kiến cảnh này, vội vàng chạy theo Phó Xương Hoa ra ngoài cửa.

Hai người nhìn thấy Giang Thành và Hứa Tình thì đều đồng loạt quỳ xuống mặt đất.
“Giang thần y, ban nãy chúng tôi có mắt như mù, ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, chúng tôi biết lỗi rồi.”
Phó Xương Hoa khúm núm xin tha, dù sao đây cũng là việc liên quan đến sống còn của doanh nghiệp.
Nhân vật ở đẳng cấp như Tất Minh Châu mà muốn giết doanh nghiệp của mình, quả thực là việc quá đơn giản, bà ấy không cần dùng một ngón út cũng xử lý xong.
“Ông chủ, nãy ông rất giỏi đấy, muốn khai trừ chúng tôi nhỉ? Sao bây giờ bỗng nhiên khúm núm thế này?”
Ban nãy Hứa Tình giận quá chừng nên giờ cô nhân cơ hội giễu cợt.
“Chị Hứa Tình, chị đừng nổi giận, tôi… Ban nãy tôi chỉ đùa với chị thôi.”
Để Nhị vội vàng cười lấy lòng Hứa Tình.
Để Nhị vốn nghĩ rằng chỗ dựa của mình rất vững mạnh, tốt gấp tỷ lần anh chồng rác rưởi của Hứa Tình.

Nhưng cô ta không ngờ Giang Thành là thần y mà ngay cả chủ tịch Tất cũng tôn trọng.
“Hứ.”
Hứa Tình hừ lạnh, không thèm trả lời cô ta.

Cô không muốn tốn nước bọt với người phụ nữ buồn nôn này.
“Vợ, giờ em hết giận chưa?”
Giang Thành chẳng để ý bản thân còn giận hay không, chủ yếu là anh muốn vợ mình cảm thấy thoải mái.
“Hơi đỡ tức xíu.”
Hứa Tình cười, khoác tay Giang Thành, tâm trạng khoan khoái bước vào phòng bệnh của Tất Minh Châu..