Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 210: May Mà Không Nghe Lời Anh






“Ừm, tôi hiểu rồi.”
Quý Khang Long gật đầu liên tục, sau đó chống gậy đứng dậy, rời khỏi chỗ này.
Mặc dù Quý Khang Long vô cùng khó chịu trước thất bại của Huệ Trung Tường nhưng ông ta không dám làm càn quá mức.

Vừa nãy Huệ Trung Tường đã cố ý thể hiện tài nghệ cho ông ta xem, nói cho ông ta biết mình không phải người dễ bắt nạt.
“Hừ!”
Huệ Trung Tường hừ lạnh nhìn Quý Khang Long rời đi, gã đến tìm Quý Khang Long dưới danh nghĩa báo thù giúp ông ta, thực ra để chiếm lợi lộc mà thôi.

Nếu người này không có tài sản thì gã đã phế ông ta từ lâu.
“Đại sư, anh nhìn anh ta làm gì, lẽ nào em không dễ nhìn bằng anh ta à?”
Cô gái ăn mặc thiếu vải nép vào ngực Huệ Trung Tường, cô ta nắm lọn tóc quơ nhẹ qua mặt gã.
Huệ Trung Tường ngửi hương thơm trên người cô nàng xinh đẹp, lập tức xốc lại tinh thần, vui vẻ nói: “Anh ta đâu đẹp bằng em, anh dẫn em đi chơi nhé.”
Dứt lời, Huệ Trung Tường ôm mỹ nữ vào phòng ngủ, mặc dù gã không đưa tay đóng cửa nhưng cửa phòng lại không gió mà di chuyển, tự khép lại.
Giang Thành và Hứa Tình về nhà.
Bởi Vì Diệp Trúc Bình muốn chăm sóc cho Hứa Chí Quân nên Hứa Tình vào bếp nấu cơm.

Giang Thành đang buồn phiền chuyện của Tất Minh Châu, biểu hiện bên ngoài cũng không vui.
“Anh sao thế? Nhìn anh không vui lắm?”
Hứa Tình nhận ra trạng thái của Giang Thành không bình thường, dường như anh đang tiếc nuối điều gì đó.

Dạo này anh rất tự tin, lâu lắm mới tỏ vẻ chán chường như vậy.
“Anh được Đồng Lỗi mời đi khám bệnh cho một doanh nhân.

Anh nói thật nhưng doanh nhân kia không tin, còn hiểu lầm rằng anh muốn phá hoại sự nghiệp của bà ấy.

Anh gọi điện thoại đến cảnh báo nguy hiểm thì bị bà ấy cúp máy.”
Giang Thành hụt hẫng thở dài, dù sao anh cũng nhận được truyền thừa của Y Thánh.

Đương nhiên anh muốn ra tay cứu người, một mạng người còn hơn xây tòa tháp bảy tầng.
Có điều mục đích tốt lại bị Tất Minh Châu coi thành xấu xa.

Giang Thành bất lực nhìn Hứa Tình.
“Ra là vậy.


Việc này không trách anh, anh đã làm tròn bổn phận của anh rồi.

Dù sao anh cũng là người bình thường, không thể làm hài lòng tất cả mọi người.”
Hứa Tình vừa đặt đĩa thức ăn xuống mâm cơm vừa an ủi Giang Thành.
“Cũng đúng.”
Giang Thành gật đầu, anh thật sự đã dốc hết toàn lực nhưng bệnh nhân không nghe, anh cũng chẳng có cách nào.
“Anh muốn uống một ít không? Đây là thuốc em nấu cho bố, canh thuốc bổ của anh cũng sắp nấu xong rồi, cực bổ luôn.”
Hứa Tình hỏi anh.
“Em cho anh uống phần bên dưới đi.” Giang Thành từ tốn nói với cô.
“Ừm, để em lấy phần dưới cho anh uống.”
Hứa Tình nghe không hiểu ý ngầm trong lời anh, cô trực tiếp đồng ý.
Nhưng Giang Thành vừa nghe Hứa Tình trả lời thì không nhịn được cười.

Cô thấy anh cười bỉ ổi, mới nhận ra câu vừa nãy không bình thường.

Hứa Tình nhấc chân giẫm lên chân Giang Thành.
“Ui da, đau.”  Giang Thành vội vàng kêu thảm thiết.
“Đáng đời, ai bảo không nghiêm chỉnh chứ.”
Hứa Tình liếc xéo Giang Thành nhưng sau đó cô vẫn rửa nồi, nấu canh bồi bổ cho Giang Thành.
Giang Thành nhìn Hứa Tình vừa gợi cảm vừa xinh đẹp nấu cơm cho mình, trong lòng anh cảm giác hạnh phúc.

Mặc kệ ra ngoài chịu uất ức chừng nào, về nhà được ở bên Hứa Tình và hưởng thụ cuộc sống gia đình yên bình, như vậy đã là quá tốt.
Giang Thành vừa ngẫm nghĩ vừa vòng tay ôm cô từ sau lưng.

Hai tay anh khoác qua hông cô, anh há miệng cắn nhẹ vào phần cổ trắng nõn nà.
“Ui, đáng ghét!”
Hứa Tình cảm nhận được động tác của Giang Thành bèn hờn dỗi nói khẽ, sau đó cô muốn đẩy anh ra nhưng Giang Thành cứ ôm không chịu buông tay, cô cũng đành mặc anh ôm.
“Hai đứa này, sao bây giờ mới dính chặt lấy nhau ở chỗ này.

Tại sao không bày tỏ sớm hơn, cho bố mẹ bồng cháu ngoại đi chứ.”
Đúng lúc Diệp Trúc Bình bước vào phòng bếp, bà nhìn Giang Thành và Hứa Tình đang ôm nhau bèn cười nói.
Hứa Tình nghe mẹ trêu, vội vàng đẩy anh ra.

Giang Thành cũng cười khó xử với Diệp Trúc Bình.
Một lát sau đã bắt đầu giờ ăn cơm.

Cả nhà đang ăn cơm, Hứa Chí Quân bật ti vi đang phát thông tin Tất Minh Châu đến thành phố Thượng Minh để khảo sát vào ngày mai.
“Tiếc thật, nếu thành phố chúng ta nhận hạng mục này thì chắc chắn ngành y học sẽ tiến thêm một bước phát triển.”
Hứa Chí Quân tiếc nuối nhìn tin tức.
“Đúng vậy, khá đáng tiếc.

Không biết sáng mai bà ấy có thể sống sót hay không.”
Giang Thành nhìn Tất Minh Châu đang trả lời phỏng vấn trên ti vi, bùi ngùi nói.
Sáng hôm sau, Đồng Lỗi đến khách sạn Vương Triều Cực Thịnh, nơi Tất Minh Châu đang ở.

Mặc dù tối qua ông cũng nhìn thấy Tất Minh Châu trả lời phong vấn nhưng ông vẫn muốn tranh thủ cơ hội.
“Đồng Lỗi, ông còn đến tìm tôi làm gì?”
Tất Minh Châu đã thu dọn đồ đạc xong, đang chuần bị đi ra ngoài thì nhìn thấy Đồng Lỗi đến tìm mình, ngay lập tức bà lạnh lùng hỏi.
“Chủ tịch Tất, tôi biết hôm qua Giang Thành nói chuyện không đúng, đắc tội với ngài.

Nhưng cậu ấy cũng có lòng tốt.”
Đồng Lỗi vội vàng giải thích với Tất Minh Châu.

Dù sao ông ta cũng không muốn mất cơ hội tốt này.
Ngẫm lại thì ban đầu Tất Minh Châu đến Lư Dương cũng bởi vì Giang Thành chữa khỏi bệnh cho ông Khương Vũ.

Nhưng Đồng Lỗi không ngờ thành công nhờ Giang Thành, thất bại cũng do anh.
“Cục trưởng Đồng, ông đừng nói nhiều.

Tạm thời tôi không có ý ở lại Lư Dương, trước tiên tôi muốn đến thành phố Thượng Minh xem xét.”
Tất Minh Châu cũng không để Đồng Lỗi mất mặt quá, bà chỉ nói muốn xem xét thành phố Thượng Minh.
Nhưng Đồng Lỗi biết bà nói vậy là không muốn mình mất mặt, chứ khả năng cao là bà vẫn ở lại thành phố Thượng Minh.
“Chủ tịch Tất…”
Đồng Lỗi chưa kịp nói thêm câu nào, bà ấy đã rời khỏi phòng, đi xuống tầng.

Đồng Lỗi cũng thở dài bó tay.
“Minh Châu, em yên tâm đi.


Đến chỗ cục trưởng Tôn chắc chắn không như Đồng Lỗi, tìm một kẻ không đáng tin như vậy.”
Mục Chí Long nói với Tất Minh Châu.

Ông ta là người theo phe cục trưởng Tôn, đương nhiên sẽ tìm mọi cách nói xấu Đồng Lỗi.
“Ừm!”
Tất Minh Châu nhẹ giọng đáp, không nói thêm câu nào.

Bởi vì từ khi bà ra khỏi cửa, trong lòng bỗng cảm giác không yên, tim đập hơi nhanh, vô cùng hốt hoảng.
Đoàn xe đưa đón Tất Minh Châu đã đợi sẵn bên dưới.

Khi bà lên xe, trong lòng càng hốt hoảng hơn, bà lập tức nhớ đến cuộc điện thoại dặn dò của Giang Thành lúc trước: ‘Thế vận kém, phạm Hung Sát, đừng đi hướng Nam.’
Lẽ nào mọi thứ cậu ta nói đều đúng?
Tất Minh Châu đưa tay vuốt ve tấm mộc bài trước ngực, mày nhíu lại.
“Minh Châu, đi thôi.”
Mục Chí Long nhìn thấy Tất Minh Châu thẫn thờ bèn vội giục.
“Ừm.”
Tất Minh Châu nghe ông ta giục liên tục, cũng ngồi vào trong xe.

Bà tin tấm mộc bài mà thầy đưa nhiều năm, có Phong Thanh Tử xem qua, chẳng có vấn đề gì.

Bà ấy không tin thanh niên trẻ như Giang Thành nói đúng, họa chết người gì đó.

Ba năm qua chẳng xảy ra vấn đề gì, sao hôm nay có khả năng gặp chuyện không may chứ.
Tất Minh Châu nghĩ xong bèn nói tài xế lái xế rời khỏi đây, xuất phát về hướng thành phố Thượng Minh.
Đồng Lỗi thấy bà ấy rời đi, không khỏi lắc đầu thở dài, vậy mà bị vụt mất một cơ hội tốt như vậy.
Khi ông ta đang suy nghĩ, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Đồng Lỗi cầm lên thì thấy là Giang Thành gọi cho mình.

Lúc này ông ta đang nổi nóng nên cũng không bấm nghe.
Nhưng đến tận khi Đồng Lỗi chuẩn bị về công ty làm việc, Giang Thanh vẫn gọi điện thoại.

Cuối cùng Đồng Lỗi thật sự hết cách, đành phải nghe máy.
“Cục trưởng Đồng.” Giang Thành khó khăn lắm mới gọi điện được, anh vội vàng nói với điện thoại.
“Giang Thành, cậu muốn làm gì?”
Đồng Lỗi hết sức mất kiên nhẫn.
“Đồng Lỗi, hôm nay ông phải ngăn cản Tất Minh Châu, đừng để bà ấy đến thành phố Thượng Minh, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.”
Giang Thành vội vàng nói.
“Giang Thành, cậu nói đủ chưa? Mấy hôm nay cậu nói chuyện hoang đường gì vậy?”
Đồng Lỗi rất bực.

“Cục trưởng Đồng, tôi làm vậy cũng vì tương lai của ngài.

Nếu chủ tịch Tất xảy ra chuyện, chẳng phải hạng mục bên ông cũng không thực hiện được à.”
Giang Thành giải thích.
Đồng Lỗi vốn đang nổi nóng, giờ nghe Giang Thành lại ăn nói linh tinh, trong lòng ông ấy càng thêm tức giận.
Đồng Lỗi tức giận nói: “Giang Thành, cậu làm bác sĩ cho tốt là được rồi, không hiểu chuyện thì đừng nói bậy bạ.”
Đồng Lỗi nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, không muốn nghe Giang Thành nói tiếp nữa.
Khi ông ta về phòng làm việc của mình, có người đưa một bản tài liệu cần phê duyệt.

Đây là đơn đăng ký hoạt động cần phê duyệt cho Ngự Nê Phường, công ty Tiêu Duyệt Nhiên và Giang Thành hợp tác.
Mặc dù Đồng Lỗi đang nổi nóng nhưng ông cũng không lấy việc công báo thù riêng.

Dù sao trước đây Giang Thành cũng giúp ông rất nhiều, tuy rằng lần này anh hồ đồ nhưng Đồng Lỗi cũng không ghi thù.
Vậy nên vẫn phê duyệt để bản tài liệu được thông qua.
Thành phố Thượng Minh.
“Chủ tịch Tất, ngài nhìn lớp đất bên ngoài này xem, rất phù hợp để xây dựng.

Giao thông thuận lợi, hơn nữa vị trí rất tốt.”
Đứng bên cạnh Tất Minh Châu là cục trưởng Tôn ở thành phố Thượng Minh, khuôn mặt ông ta rất đắc ý, vui vẻ giới thiệu mảnh đất với bà.
“Rất tốn, hơn nữa giá cả ở vị trí này cũng khá rẻ.”
Tất Minh Châu gật đầu khen.
“Đương nhiên rồi, chỉ cần chủ tịch Tất đầu tư vào đây.

Bên chúng tôi sẽ giúp ngài có các chính sách ưu đãi tốt nhất.”
Cục trưởng Tôn đắc ý giới thiệu tiếp.
Lúc trước cục trưởng Tôn cho rằng mình đã hết hy vọng, nào ngờ Mục Chí Long lại nói bà có thể tới đây nên bây giờ ông ta cực kì hả dạ.
“Cục trưởng Tôn, ngài không biết đâu.

Ở Lư Dương có thằng ngốc cứ nhất định rủa chủ tịch Tất sẽ gặp họa chết người khi đến đây.

Cũng may chúng tôi đến rồi, đâu xảy ra chuyện gì đâu đúng không?”
Mục Chí Long cười châm biếm, nói với cục trưởng Tôn.
“Bây giờ ai cũng dám nói bậy bạ, tôi thấy ai kia là không muốn chủ tịch Tất đến chỗ tôi.”
Cục trưởng Tôn vừa nghe, lập tức lạnh mặt mắng.
Tất Minh Châu thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên mình không nên do dự.

Nếu nghe Giang Thành thì mình tổn thất lớn rồi, chính sách đãi ngộ bên này rõ ràng tốt hơn Lư Dương.
“Không tệ, trước tiên chúng ta đi ăn cơm đã, sau đó bàn bạc chi tiết điều khoản đầu tư.”
Tất Minh Châu rất hài lòng về nơi này, bà nhẹ nhàng nói..