Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 170: Không Phải Nhắm Vào Cô






Alicia nghe Giang Thành nói vậy, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, cái tên lưu manh này lại trêu chọc mình, đúng lúc này chuông tan học vang lên.
“Được rồi, các bạn học, lớp học hôm nay đến đây là kết thúc,” Giang Thành đi lên bục giảng, nhìn đông đảo học sinh phía dưới cười nói.
Sau khi tan học, mọi người vẫn đang bàn tán xôn xao về Trung y, còn Giang Thành và Alicia đã cùng nhau đi về phía cổng trường.
“Anh Giang, không ngờ ngày đầu tiên anh lên lớp, hiệu quả lại thành công như vậy.” Khóe miệng Alicia mang theo ý cười nhìn Giang Thành nói.
“Không phải bài giảng của tôi thành công như thế nào, mà là họ đã hiểu sai về Trung y quá sâu, giống như cô vậy.” Giang Thành nhìn Alicia, đối với Trung y, anh chưa bao giờ khiêm tốn.
“Thế sao? Anh Giang, anh không cần tự mãn quá sớm, có lẽ là do anh may mắn gặp phải những căn bệnh mình hiểu rõ thôi,’ Alicia liếc Giang Thành một cái, trong lòng cô rất không phục.
Theo quan điểm của Alicia, cô vẫn rất tôn sùng hệ thống khoa học của Tây Y.

Y học cổ truyền Trung Quốc chỉ là một số cách làm không chính cống, nhưng may mắn vẫn có một ít tác dụng mà thôi.
“Cô muốn nói thế nào cũng được,” Giang Thành cũng không muốn tranh cãi quá nhiều về vấn đề này.
“Anh Giang, vì anh đã cứu bố của Gela nên để bày tỏ lòng cảm ơn, tôi sẽ tài trợ cho Học viện Trung y này 500 nghìn bảng Anh, coi như để báo đáp anh,” Alicia nhìn Giang Thành cười nói.
“500 nghìn bảng Anh? Cô Alicia thật sự rất hào phóng đó, nhiều tiền như thế, chắc không phải chỉ để cảm ơn tôi đã cứu ông Steve đúng chứ," Giang Thành liếc mắt một cái lập tức hiểu, dù muốn báo đáp cũng không cần tự mình tới đây, càng không cần dùng số tiền lớn như thế, có lẽ chỗ tiền này còn vì mục đích khác.
“Xem ra anh Giang cũng rất thông minh đấy.”
Nghe Giang Thành nói, Alicia cũng mỉm cười, đoạn cô nói: “Đúng là tôi còn có yêu cầu khác, tôi muốn ăn trưa cùng anh, anh thấy được chứ?”
Alicia nói là ăn cơm trưa, thật ra mục đích chủ yếu của cô vẫn là vì muốn biết được phương pháp Giang Thành dùng để cứu ông Steve, suy cho cùng đây cũng là một bài toán khó đối với y học thế giới, nếu ai có thể nắm giữ được những kiến thức về sự huyền bí của vũ trụ này trước tiên, địa vị y học tất nhiên sẽ không còn như trước.

Vì vậy, lý do Aicia đến nghe Giang Thành giảng bài không phải vì cô quan tâm đến Trung y, mà vì cô rất hứng thú với phương thức bí mật này.
Giang Thành nghe Alicia trả lời như vậy, anh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Alicia bị Giang Thành nhìn đến bối rối, cô tưởng anh đã nhìn ra ý định thực sự của cô rồi, cô vội vàng cười nói: “Anh yên tâm đi, tôi không có ý gì khác đâu, tôi chỉ muốn kết bạn với anh thôi."
Alicia cho rằng đàn ông đều là những kẻ háo sắc chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, đó chính là lý do tại sao hôm nay cô trang điểm và ăn mặc cẩn thận thế này, sắc đẹp và dối trá là hai thứ luôn đi liền với nhau.
“Được thôi,” Giang Thành cười nhạt nói.
Đại học thành phố Lư Dương, lúc này Lệ Học Thắng đang cúi đầu đứng trước mặt hiệu trưởng Doãn Hải, Doãn Hải cũng từng chúc rượu Giang Thành khi anh tham gia buổi Liên hoan hữu nghị giữa các phụ huynh cho Giang Lai, hơn nữa muốn nịnh bợ Giang Thành còn mãi mà không có cơ hội, hiện tại thế mà lại bị giáo viên trường mình đuổi đến Học viện Trung y bên cạnh.
“Chuyện Giang Thành muốn tới làm giáo sư thỉnh giảng, sao ông không báo cho tôi biết?” Doãn Hải lạnh lùng nhìn Lệ Học Thắng đứng trước mặt, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
“Tôi… Tôi tưởng cậu ta chỉ là một bác sĩ Trung y bình thường,” Lệ Học Thắng có chút chột dạ nói.
“Bác sĩ Trung y bình thường?”
Doãn Hải đột nhiên đập bàn tức giận gầm lên: “Ông biết lúc trước cậu ta là người như thế nào không? Lúc trước ở một buổi đấu giá từ thiện, Phương Kiến Quốc cũng phải chủ động chúc rượu cậu ấy, cô Lăng Linh, công chúa piano nổi tiếng ở thủ đô cũng sẵn lòng nhận cậu ta làm thầy, ông lại cứ thế đuổi cậu ta đi là sao hả?”
“Phương… Phương Kiến Quốc?”
Trong lòng Lệ Học Thắng bỗng hốt hoảng, gã đương nhiên cũng biết, Phương Kiến Quốc chính là đại gia tộc đứng đầu thành phố Lư Dương, không ngờ người cao quý như thế cũng rất tôn trọng Giang Thành.
“Đâu chỉ có Phương Kiến Quốc, giám đốc thành ô tô Triệu Phúc Lâm, giám đốc bất động sản Bạch Vệ Quốc, tất cả những ngời có máu mặt ở thành phố Lư Dương đều gọi Giang Thành là Giang thần y, ông có biết là nếu có danh tiếng của một thần y như thế ở trường chúng ta thì có thể đem lại rất nhiều thay đổi cho khoa y trường chúng ta không?”
Lúc này Doãn Hải thật sự càng nói càng cảm thấy tức giận, ông chỉ muốn bóp chết cái gã Lệ Học Thắng ngu ngốc mà cứ tưởng mình thông minh này.
Lệ Học Thắng nghe nói nhiều ông chủ của các gia tộc lớn đều tôn trọng Giang Thành như thế, nhưng ông ta lại vì sự kiêu ngạo của mình mà đuổi người ta đi mất, chân gã lập tức mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Nếu lúc ấy gã có thái độ tốt và hỏi cho rõ ràng và giữ Giang Thành lại Đại học Lư Dương, chứ không phải đẩy anh sang Học viên bên cạnh thì sự nghiệp của gã cũng sẽ được thăng tiến theo, tương lai của gã sẽ càng tươi sáng hơn.

Nhưng chính bởi thái độ kiêu ngạo của mình, gã đã đánh mất một hậu thuẫn lớn như thế.
Đúng lúc này, Doãn Hải nhận được một cuộc điện thoại, ông không kiềm chế được cơn giận nhấc máy trả lời: “Alo?”
Sau khi nghe người trong điện thoại nói xong, vẻ tức giận trên mặt Doãn Hải lập tức biến thành khiếp sợ, ông vội hỏi lại: “Anh nói thật sao? 500 nghìn bảng Anh?”
“Tôi biết rồi,” Doãn Hải giận dữ cúp máy, sau đó ông ngồi phịch xuống ghế.
“Hiệu… Hiệu trưởng, lại xảy ra chuyện gì thế?” Lệ Học Thắng mơ hồ cảm giác được lại có chuyện gì đó không hay đã xảy ra, vội vàng hỏi.
“Cô Alicia đã đầu tư cho Học viện Trung y bên cạnh 500 nghìn bảng Anh,” Hiệu trưởng Doãn Hải lạnh lẽo nhìn Lệ Học Thắng nói.
“Chuyện…Chuyện này…”
“Ông thu dọn đồ đạc đi, ông bị sa thải,” Hiệu trưởng Doãn Hải cũng không muốn đôi co gì thêm với Lệ Học Thắng nữa, nếu không phải bởi thái độ kiêu căng không coi ai ra gì của gã thì trường ông không chỉ có thể giữ Giang Thành ở lại, mà còn có thể được đầu tư 500 nghìn bảng Anh như thế nữa.
Cuối cùng vì chính thái độ của Lệ Học Thắng lại khiến cho trường học phải chịu tổn thất lớn như thế, gã ta phải bị sa thải.
Lệ Học Thắng vừa nghe vậy lập tức hoảng sợ, dù gì gã ta cũng là trưởng khoa của một trường đại học, nếu thật sự bị sa thải, gã có thể sẽ thất nghiệp.
“Hiệu trưởng, đừng sa thải tôi mà, sau này tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa,” Vẻ mặt Lệ Học Thắng như đưa đám nài nỉ hiệu trưởng, nhưng hiệu trưởng đã tức giận đến mức trực tiếp yêu cầu nhân viên bảo vệ đuổi Lệ Học Thắng ra ngoài.
Giang Thành đi theo Alicia đi tới một nhà hàng đồ ăn Tây nổi tiếng, hai người tìm một chỗ bên cửa sổ rồi ngồi xuống.
“Anh Giang, liệu bây giờ anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh đã dùng phương pháp gì để chữa khỏi bệnh cho ông Steve không?” Alicia cười nhìn Giang Thành, cô muốn nắm rõ từng chi tiết của phương pháp này.
“Chuyện này nói ra rất phức tạp,” Giang Thành thản nhiên cười nói.

“Tôi nghe Gela nói không hề có gì phức tạp, chỉ là châm cứu mà thôi,” Alicia bưng ly cà phê lên, uống một ngụm rồi nói.
Trong mắt Alicia, châm cứu là một chuyện hết sức đơn giản, chẳng qua chỉ là dùng kim đâm vài cái lên da thôi, dễ hơn nhiều so với phẫu thuật tinh vi của phương Tây.
Giang Thành vừa muốn giải thích việc châm cứu này không phải chuyện rất đơn giản, nhưng bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Hội trưởng Alicia, là cô sao?”
Alicia không ngờ mình đã che giấu thế này rồi mà cuối cùng vẫn bị người ta nhận ra, cô quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông mặc vest đen.
“Là anh à?”
Alicia có phần ngạc nhiên nói.
“Cô Alicia, không ngờ lại có thể gặp được cô ở Trung Quốc, tôi còn định tới Anh thăm cô đấy,” Người đàn ông mặc vest đen nhìn Alicia cười nói.
“Anh Giang, đây là một du học sinh ở Anh, anh ấy đã từng là bệnh nhân của tôi, tên là Miêu Hải Đào,” Alicia cười và giới thiệu với Giang Thành.
“Anh Giang, chào anh,” Miêu Hải Đào vội vàng bắt tay với Giang Thành, nói: “Năm ngoái, tôi mắc một căn bệnh rất lạ, không có bệnh viện nào ở Trung Quốc chữa được, thậm chí ngay cả nguyên nhân của căn bệnh cũng không tìm ra.

Vì vậy, khi đang du học ở nước ngoài, tôi đã đến Viện Y học Hoàng gia Anh để điều trị.

"
"Đúng vậy, nước chúng tôi đã điều chế ra một loại thuốc đặc biệt dành riêng cho tình trạng của anh ấy.

Chưa đầy nửa năm, bệnh tình của anh ấy đã gần như khỏi hẳn," Alicia rất tự hào nhìn Giang Thành nói.
Lúc trước đều là Trung y của Giang Thành chiếm phần thắng, Alicia cảm thấy lần này cuối cùng cũng có thể lấy lại thể diện cho bác sĩ Tây y rồi.
“Ồ? Bệnh gì mà kỳ lạ thế?” Giang Thành nhìn Miêu Hải Đào hỏi.

“Đến giờ tôi cũng vẫn chưa tìm hiểu được, chỉ là thường xuyên khó thở, tay chân tê dại, lúc nặng thì còn không mở được mắt, nhưng dù là chụp MRI hay CT não, kể cả Viện Trung y nổi tiếng ở Thủ đô tôi cũng đã đi rồi nhưng đều không tìm được nguyên nhân của bệnh này, sau đó, với sự giúp đỡ của Alicia, tôi uống thuốc của họ nên mới gần như khỏi hẳn ”, Miêu Hải Đào bất đắc dĩ nói.
“Thế cho nên, cuối cùng vẫn là Tây y chúng tôi thắng, chữa được hết bệnh cho anh ta,” Alicia đắc ý bổ sung một câu, cô nhướng mày, ra oai nhìn Giang Thành.
Lúc này Alicia mới cảm thấy nhẹ nhõm, tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều.
“Nhìn tình trạng hiện tại của anh Miêu thì hình như anh vẫn chưa khỏi hẳn,” Giang Thành không để ý đến Alicia mà nhìn Miêu Hải Đào nói.
“Đúng thế, nếu tôi muốn không cảm thấy khó chịu thì phải tiếp tục uống loại thuốc đó.

Gần đây, sau khi uống thuốc, tôi cảm thấy cơ thể không khỏe.

Tôi muốn tới chỗ Alicia để lấy thêm, không ngờ lại gặp cô ấy ở đây.” Miêu Hải Đào cười, nói với Alicia.
“Anh Miêu yên tâm, thuốc anh yêu cầu, chúng tôi đã điều chế ra loại tân tiến hơn rồi, lần này chắc chỉ cần ba tháng thôi là anh có thể khỏi hẳn rồi,” Alicia cười và nói với Miêu Hải Đào.
“Vậy thì thật tốt quá,” Miêu Hải Đào lập tức vui vẻ nói.
Giang Thành nghe được hai người nói chuyện, anh bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu.
“Anh Giang, anh lắc đầu như thế là có ý gì?” Alicia thấy Giang Thành tỏ thái độ như vậy lập tức hỏi.
“Không có gì, chỉ là tôi thấy, rõ ràng chỉ cần châm cứu hai phát là có thể khỏi bệnh, thế nhưng lại cứ phải uống thuốc để duy trì, quá là rảnh rỗi,” Giang Thành bất đắc dĩ nói.
Alicia vừa nghe Giang Thành nói như vậy, cô lập tức bất mãn nói: “Anh Giang, anh đang nghi ngờ trình độ y học của tôi sao?”
Nếu nói Giang Thành đánh bại những bác sĩ khác, Alicia cũng không khó chịu như thế, nhưng đây là bệnh nhân cô tự mình tiếp nhận, Giang Thành nói như vậy chẳng khác nào sỉ nhục cô.
“Ngại quá, tôi không nhắm vào mình cô, ý tôi là, bác sĩ Tây y các cô đều không là gì hết,” Giang Thành cười nhạt nói..