Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 17: Tự Nếm Trái Đắng






Lời Giang Thành vừa dứt thì hai người Hiểu Lan và Giả Đức Thắng đều sững sờ trong chớp mắt.

Sau đó hai người nhịn không được mà bắt đầu bật cười.
Sau khi Hiểu Lan sững sờ trong chốc lát thì lập tức dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Giang Thành nói: “Được nha, nếu như anh có thể đưa ra được hai mươi vạn tệ thì tôi sẽ cởi quần áo ngay tại chỗ cho anh.”
Trong mắt Hiểu Lan, quần áo Giang Thành mặc còn phổ thông hơn cả hàng bày bán ngoài sạp, dẫn theo cô gái ăn mặc cũng rất phổ thông, vả lại trên người còn chút dấu dầu.

Lại thêm bác sĩ Giả đã nói rồi, tên nhóc này chỉ là một y tá.

Loại người thế này sao lại có thể lấy ra được hai mươi vạn tệ chứ!
Hôm nay cô ta phải đấu đến cùng với cái tên nhóc đã nể mặt rồi mà còn không biết xấu hổ này.

Xem anh ta đến lúc đó không đưa ra được hai mươi vạn tệ thì làm thế nào.

Vốn dĩ cô ta cũng không muốn để Giang Thành quá mất mặt, nhưng tên này quả thật đã nể nhau rồi mà còn không biết tốt xấu.
“Hiểu Lang, anh ủng hộ em, cái thứ nhu nhược thích làm càn làm bậy thế này, em không cần nể mặt cậu ta làm gì.”
Giả Đức Thắng nhìn thấy một màn như vậy cũng ở một bên cười trên nỗi đau của người khác mà nói.

Ông ta làm cùng bệnh viện với Giang Thành, thấy ngày bình thường trong bệnh viện Giang Thành cũng ăn mặc lôi thôi lếch thếch, trang sức cũng rất bình thường, nên cho rằng căn bản anh không có tiền,
Hiện tại anh lại mở miệng nói sẽ đưa ra hai mươi vạn tệ.

Đừng nói là một y tá nam, đến cả mình là bác sĩ điều trị cũng không thể nào đưa ra số tiền nhiều như vậy được.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Thành vừa lấy thẻ ra đã nghe thấy một giọng nữ.

Vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một người đẹp mặc đồng phục chính bước đến.

Người này chính là cửa hàng trưởng của cửa hàng sản phẩm Givenchy này, Trịnh Hảo.
Lúc trước Trịnh Hảo có chuyện phải đi ra ngoài, vừa trở về đã nhìn thấy nhân viên của hành của mình đang cãi nhau với khách hàng.
Sau khi nhìn thấy hai người Giang Thành ăn mặc rất bình thường, thì cô ấy đã hiểu rõ tất cả.

Bình thường Hiểu Lan là người có tính nịnh nọt.

Đoán chừng nhìn thấy người khác ăn mặc không thời thượng thì lại xem thường người ta rồi.


Nên mới dẫn đến cãi vã.
Nhưng làm cửa hàng trưởng đã mấy năm.

Cô đã từng nhìn thấy không ít những người giàu có ăn mặc rất khiêm tốn.

Nếu làm không tốt giống như Hiểu Lan thì có thể sẽ đắc tội với nhân vật lớn thích khiêm tốn này, cho nên cô ấy mới vội tiến đến dò hỏi một chút.
Hiểu Lan nhìn thấy Trịnh Hào, vội vàng nói: “Cửa hàng trưởng, không sao cả! Vị khách này căn bản không có tiền mà còn muốn thử quần áo.

Tôi không để họ làm càn làm bậy.”
Trịnh Hảo nhìn về phía Giang Thành, vô cùng lễ phép cười nói: “Chào ngài, xin hỏi ngài muốn thử bộ đồ nào?”
Giang Thành nhìn Trịnh Hảo một cái.

Người phụ nữ này không tồi, chí ít thì nhìn nụ cười rất chân thành.
“Là bộ đồ này, nhưng tôi không tính thử nữa.

Tôi bỏ ra hai mươi vạn tệ để mua luôn bộ đồ này, và bộ đồ trên người của nhân viên cửa hàng cô nữa.

Chúng tôi đã bàn xong rồi, cô quẹt thẻ đi.” Giang Thành trực tiếp giao thẻ vào trong tay Trịnh Hảo.
Thấy Giang Thành nói như vậy, cùng với động tác giao thẻ, Hiểu Lan càng thêm khinh thường Giang Thành.

Cô ta cảm thấy Giang Thành căn bản không có tiền, hoàn toàn đang ra vẻ.

Lý do Giang Thành tự tin như vậy, chắc chắn là tin rằng cửa hàng trưởng sẽ mở miệng khuyên nhủ.
Trịnh Hảo không hề nhận lấy cái thẻ trong tay Giang Thành mà cười nói: “Tiên sinh, không cần như vậy, chúng tôi chỉ là nhân viên bán quần áo mà thôi.

Ngài đã thích bộ đồ này thì cứ dẫn bạn gái ngài đi thử đi, được không.”
“Cửu hàng trưởng, cô không cần nghe anh ta, cô chứ đi quẹt thẻ đi.

Trong thẻ của anh ta vốn không có tiền.

Nghèo còn ra vẻ, thật buồn nôn.” Hiểu Lan hung hăng trừng nhìn Giang Thành một cái, nói.
Trịnh Hảo nghe thấy lời này của Hiểu Lan, vội vàng nhỏ giọng nói: “Cô im miệng.”
Hiểu Lan vẫn hừ lạnh một tiếng như cũ.
Giang Thành thì lạnh nhạt nói: “Cô cũng nghe thấy rồi đó, không phải tôi yêu cầu, mà là nhân viên cửa hàng của cô yêu cầu.


Nếu như cô không làm theo thì tôi sẽ cùng với quản lý cao tầng của các cô truy cứu trách nhiệm của hai người các cô.”
Trịnh Hảo biết Giang Thành tự tin như vậy thì trong thẻ chắc chắn có tiền.

Vốn muốn vớt vát chút mặt mũi cho nhân viên cửa hàng mình, nhưng cô nhóc Hiểu Lan này còn không biết sống chết.
Không còn cách nào, Trịnh Hảo không thể vì một nhân viên cửa hàng mà ảnh hưởng đến chức vụ của mình, chỉ đành cầm lấy cái thẻ của Giang Thành để đi quẹt tiền.
Giả Đức Thắng cũng cảm thấy bộ dạng này của Giang Thành là làm bộ.

Ông ta nhìn thấy nhóm người Giang Thành đi đến bên quầy thu ngân, thì lập tức nhỏ giọng nói với Manh Manh: “Manh Manh, anh thấy bộ đồ đó cũng bình thường, không đẹp lắm, em xem cái khác đi nhé.”
“Không đâu, em nhắm trúng cái đó rồi.” Manh Manh nũng nịu nói với Giả Đức Thắng.
Giả Đức Thắng còn đang khuyên nhủ Manh Manh.

Vốn dĩ ông ta chỉ muốn tiêu mấy ngàn tệ, nhưng con nhóc này sao lại nhìn trúng hộ đồ bốn vạn tệ chứ.
“Xin nhận mật mã.” Trịnh Hảo nói với Giang Thành.
Giang Thành nhập mật mã.

‘Tinh’ một tiếng, biểu thị đã thanh toán thành công.
Bỗng Hiểu Lan ngây ngẩn người.

Chuyện này sao có thể, cái tên quê mùa này lại thật sự có hai mươi vạn tệ sao?
“Làm phiền đóng gói bộ đồ đó lại, và bộ đồ trên người cô ta nữa.

Hiện tại tôi cần.” Giang Thành vừa thu lại thẻ của mình, vừa lạnh nhạt nói.
Lúc này, sắc mặt của Hiểu Lan đã đỏ đến cực điểm.

Cô ta căn bản không thể cởi đồ của mình đưa cho người khác.

Cởi hết rồi sao mình có thể về nhà chứ?
Lúc Hiểu Lan đang muốn chết cũng không chấp nhận thì Trịnh Hảo bỗng chú ý đến trong ví tiền của Giang Thành còn có một tấm thẻ vàng khác.
“Đó… đó là thấm thẻ vàng chí tôn của tập đoàn Phương Nguyên sao?” Trịnh Hảo nhịn không được mà kinh ngạc hô lên.
Giang Thành hơi nghi hoặc, lấy tấm thẻ vàng kia ra.

Lúc nàu Trịnh Hảo mới xem rõ, vội vàng cực kỳ cung kính cong người đối với Giang Thành, nói: “Không biết trong tay ngài Giang có tấm thẻ vàng chí tôn ghé thăm, xin ngài Giang thứ tội.”
Hiểu Lan nhìn thấy cửa hàng trưởng của mình cung kính với Giang Thành như vậy thì trong chớp mắt sững sở.


Cô ta cũng từng nhìn thấy một người phụ nữ cầm lấy thẻ vàng tiến vào cửa hàng một lần.

Nhưng đó là nhân vật vô cùng cao ở thành phố Lư Dương.
Người có thể có được tấm thẻ như thế này tuyệt đối là những người mà ở thành phố Lư Dương chỉ cần đạp một cái, đủ khiến cả thành phố Lư Dương lắc lư.

Nhưng người cầm lấy tấm thẻ này, sao có thể ăn mặt giản dị tầm thường đến như vậy?
Trong giây lát, Hiểu Lan chợt cảm thấy hối hận, mình lại có thể đắc tội với người đáng sợ như vậy.

Vậy chẳng phải mình toi rồi sao?
“Ngài Giang, công việc của cửa hàng chúng tôi ở Lư Dương đều là đại lý của tập đoàn Phương Nguyên.

Trong tay ngày có tấm thẻ vàng chí tôn cho nên hóa đơn trước đây chúng tôi sẽ trả toàn bộ tiền lại cho ngài.

Đồng thời, cho dù ngài tiêu dùng bất cứ thứ gì cũng không cần phải thanh toán nữa.” Trịnh Hảo vô cùng cung kính nói với Giang Thành.
Giang Thành cũng có hơi kinh ngạc, không ngờ của hàng quần áo Givenchy này cũng là đại lý của tập đoàn Phương Nguyên.
“Ngài Giang, xin lỗi! Vừa… vừa nãy thái độ của tôi có chút vấn đề.

Tôi xin lỗi ngài.

Ngài là đại nhân đừng chấp nhặt với tiểu nhân.” Hiểu Lan lập tức tiến lên trước xin lỗi Giang Thành, cô ta không hề muốn mất đi công việc tốt như vậy.”
“Xin lỗi, tôi là tiểu nhân.” Giang Thành thu thẻ lại, lạnh nhạt nhìn Hiểu Lan nói: “Quần áo trên người cô, hiện tại tôi cần!:
Giang Thành hận nhất là loại người dựa vào vẻ bề ngoài của người khác mà xem thường người ra.

Chỉ là nhân viên phục vụ bán hàng xa xỉ mà đã xem mình thành người của tầng lớp thượng lưu, để rồi xem thường những người ăn mặt bình thường.

Loại người này không dạy dỗ họ một trận thì cô ta sẽ không biết thay đổi cái tật xấu này của mình.
Tim Hiểu Lan đập thình thịch, cô ta vội vàng nhìn về phía Trịnh Hảo, hy vọng cửa hàng trưởng của cô ta có thể giúp cô ta.
Nhưng Trinh Hảo cũng lạnh giọng nói: “Cô đã chủ động giao ước với khách hàng thì tôi cũng không thể làm gì được.”
Giờ đây Hiểu Lan đã hối hận đến cực điểm, vốn cho rằng đối phương chỉ là một y tá rác rưởi, một tên ở rể nhu nhược, nhưng ai ngờ lại liên quan đến nhân vật lớn nào đó của tập đoàn Phương Nguyên hùng vĩ ở thành phố Lư Dương chứ.
Dường như tên này cũng là công tử của một gia tộc lớn, nhưng chẳng qua làm người khiêm tốn nên ăn mặc rất bình thường mà thôi.
Nghĩ mình không biết sống chết mà đắc tội với người như vậy, Hiểu Lang hận không thể cho mình mấy cái bạt tai.
Sự tồn tại như vậy, Hiểu Lan căn bản không đắc tội nổi.

Cô ta chỉ đành tủi thân vươn tay mở nút quần áo trên người mình, bắt đầu cởi đồ từng chút một, người đi qua đi lại bên ngoài điều hiếu kỳ mà nhìn cô ta.
Hiểu Lan cởi hết chỉ còn sót lại áo ngực và quần lót.

Những quần áo khác được cởi ra đều bỏ vào trong một cái túi.

Bộ quần áo Giang Lai nhìn trúng được đặt vào trong một cái túi khác.


Giang Thành cũng chẳng hề nhìn Hiểu Lan lấy một cái mà nhấc túi lên, dẫn Giang Lai rời khỏi nơi này, đến nơi không xa thì Giang Thành liền vứt bộ quần áo của Hiểu Lan vào trong thùng rác.
Hai tay Hiểu Lan ôm lấy ngực, vành mắt uất ức đến ứa nước mắt.

Trước giờ cô ta chưa từng mất mặt đến như vậy.
Trịnh Hảo nhìn Hiểu Lan, bất lực lắc đầu nói: ‘Đã nói trước với cô rồi, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.

Bản thân cô lại không nghe, lần này thì nếm phải trái đắng rồi chứ?”
Hiểu Lan nghe thấy câu này thì hối hận đến bật khóc luôn.
Ở phía khác, Giả Đức Thắng vẫn đang khuyên nhủ Manh Manh đừng mua bộ đồ này, không hề chú ý đến chuyện của Giang Thành bên này.
Cuối cùng để dỗ Manh Manh vui vẻ mà Giả Đức Thắng đã quyết định sẽ mau bộ quần áo kia.

Khi ông ta đến quần thu ngân mới nhìn thấy trên người Hiểu Lan dường như lõa lồ, còn Giang Thành thì đã rời đi.
“Chuyện gì thế này?” Giả Đức Thắng nghi hoặc hỏi: “Bộ đồ kia đâu?”
Trịnh Hảo nhìn Giả Đức Thắng, nói: “Ngại quá, bộ đồ đó đã được ngài Giang mua rồi.”
Trong lòng Giả Đức Thắng kinh ngạc một trận, vậy mà thật sự bị tên họ Giang kia mua mất? Mà nhìn bộ dáng Hiểu Lan thế này, lẽ nào tên nhóc đó đã đưa ra hai mươi vạn tệ rồi?
“Anh xem anh, cứ lải nhải với em lâu như vậy khiến quần áo bị người ta mua mất rồi, hu hu hu.” Manh Manh nghe thấy vậy thì lập tức bật khóc chạy ra khỏi cửa tiệm.
Giả Đức Thịnh vội vàng chạy theo.

Đều trách cái tên thối tha Giang Thành đó.

Đợi đó đừng mong ông đây khiến mày đẹp mặt!
“Anh, hóa ra anh lợi hại như vậy.” Giang Lai xách đồ Giang Thành đã mua cho mình, trong lòng tràn đầy vui mừng.
“Lợi hại lắm sao?” Giang Thành lạnh nhạt nói.
“Đương nhiên rồi? Anh xem đến cửa hàng trưởng của tiệm sản phẩm lớn như vậy cũng cung kính với anh như thế.

Vả lại anh còn mua cho em quần áo mắt như thế này.” Giang Lai nhìn Giang Thành đầy vẻ sùng bái.
Giang Thành chỉ cười chứ không nói gì.

So với việc được người khác cung kính, thứ anh muốn thấy nhất vẫn là hạnh phúc của người nhà.
“Đúng rồi, bộ đồ này em chưa thử, có thể hợp người không?” Giang Lai bỗng nhớ lại.
“Sẽ không đâu, kích cỡ này vừa khớp.” Giang Thành nói.
Mắt anh hiện tại đến ***** ** trên cơ thể con người đều có thể nhớ rõ không sai chỗ nào.

Nhìn kích thước của một người, đương nhiên là chuyện rất đơn giản.
Giang Thành đưa Giang Lai đến trước cổng nhà rồi gọi một chiếc xe chuẩn bị rời đi.

Lúc Giang Thành chuẩn bị lên xe thì Giang Lai bông la lên: “Anh, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
Giang Thành hỏi: “Chuyện gì?".