Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

Chương 131: Chồng Cũ Không Biết Xấu Hổ






Ban đầu Tiêu Duyệt Nhiên vẫn còn rất vui vẻ, nhưng khi nghe thấy giọng nói của người đàn ông này thì sắc mặt của cô ấy lập tức thay đổi.

Cô ấy vội vàng quay đầu nhìn sang, sau đó lại quay đầu đi như không nhìn thấy gì, có vẻ cô ấy không muốn để ý đến người đàn ông này.
Giang Thành cũng nhìn thấy, người đàn ông kia mặc một bộ đồ vest thẳng tắp, trên đầu vuốt keo bóng lưỡng, đi về phía anh.
“Duyệt Nhiên, cho dù như thế nào thì chúng ta cũng đã là vợ chồng rất lâu, em không cần phải đối xử lạnh lùng với anh như vậy.” Người đàn ông đi đến bên cạnh Tiêu Duyệt Nhiên, trực tiếp đặt tay lên vai cô.
“Cút ngay, tôi và anh không phải là vợ chồng.” Bả vai của Tiêu Duyệt Nhiên run lên, trực tiếp hất bàn tay người đàn ông đang đặt trên vai của mình ra.
“Duyệt Nhiên, nhìn ý tứ này của em thì có vẻ là em đã tìm được một tên trai bao, vì vậy không muốn có một người chồng như anh có phải không?” Đôi mặt lạnh lùng của người đàn ông nhìn về phía Giang Thành, giọng nói có chút lạnh.
“Liêu Phi Kiệt, anh đừng nói bậy có được không? Cậu ấy là bạn của tôi.” Tiêu Duyệt Nhiên tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó nhìn về phía Giang Thành nói lời xin lỗi: “Giang Thành, thật ngại quá, anh ta là chồng cũ của tôi.”.

Truyện Trọng Sinh
“Em nói cái gì? Chồng cũ?”
Khi Liêu Phi Kiệt nghe được những lời của Tiêu Duyệt Nhiên thì trong nháy mắt trở nên điên tiết, nói: “Tiêu Duyệt Nhiên, chúng ta vẫn chưa ly hôn, anh vẫn còn là chồng của em, em có biết không?”

“Hừ, cho dù chúng ta chưa ly hôn thì tôi cũng không xem anh là chồng nữa.

Vừa hay, nếu như anh đã về rồi thì ngày mai chúng ta đi làm thủ tục ly hôn.” Tiêu Duyệt Nhiên lạnh lùng nói.
Sau khi nghe được những gì Tiêu Duyệt Nhiên nói, đôi tay của Liêu Phi Kiệt nhanh chóng nắm lấy bả vai của cô ấy, xúc động nói: “Duyệt Nhiên, em đừng ly hôn với anh có được không? Tất cả những gì anh làm đều là vì em, sao em lại có thể lấy oán báo ơn như vậy?”
Nghe được những lời Liêu Phi Kiệt nói, Tiêu Duyệt Nhiên trực tiếp cười lạnh một tiếng.
“Ha ha, Liêu Phi Kiệt, anh còn không biết xấu hổ mà nói những lời như vậy, mấy năm nay khi chúng ta ở bên nhau anh đã kiếm được một xu nào chưa? Cả ngày chỉ biết ăn nhậu rồi cờ bạc.”
Bởi vì lời nói của Tiêu Duyệt Nhiên, cho nên rất nhiều người ở trong nhà hàng đều nhìn về phía Liêu Phi Kiệt, đồng thời chỉ trỏ và bàn tán về anh ta.
Liêu Phi Kiệt vốn rất coi trọng sĩ diện, vì vậy lập tức nói nhỏ: “Duyệt Nhiên, những chuyện này chúng ta hãy nói riêng với nhau, anh có thể giải thích với em, anh thật sự là vì em.”
Tiêu Duyệt Nhiên không ngờ rằng Liêu Phi Kiệt lại có thể không biết xấu hổ đến mức này, đã đến lúc này mà còn nói là vì cô ấy.

Tiêu Duyệt Nhiên tức giận trực tiếp cầm ly rượu lên, hất thẳng vào mặt Liêu Phi Kiệt.
“Anh vì nịnh bợ người khác mà định chuốc say tôi, đưa tôi lên lên giường của một ông già, chẳng lẽ cũng là vì tôi sao?” Tiêu Duyệt Nhiên tức giận quát lớn.
“Tên nhóc này cũng thật quá đáng, cô vợ xinh đẹp như vậy mà lại muốn đưa lên giường của một ông già sao?”

“Đúng vậy, có phải là đàn ông không vậy, thật đáng tiếc cho một người phụ nữ xinh đẹp như vậy.”
Những người xung quanh càng thêm sôi nổi, khinh thường nhìn về phía Liêu Phi Kiệt.
Giang Thành cũng không ngờ rằng một người phụ nữ thành đạt như Tiêu Duyệt Nhiên, vậy mà còn trải qua chuyện như vậy, hơn nữa chồng của cô ấy cũng không phải là một thằng đàn ông.
“Bà xã, em thật sự không định tha thứ cho anh sao?”
Liêu Phi Kiêt có chút không cam lòng, nhìn Tiêu Duyệt Nhiên hỏi.
“Tuyệt đối không thể.” Trong giọng nói của Tiêu Duyệt Nhiên không hề có một chút thương tiếc nào.
“Được, nếu như em muốn ly hôn, vậy thì cũng có thể.

Tài sản chung của chúng ta, còn có cổ phần của công ty, đều phải chia cho anh một nữa.” Liêu Phi Kiệt thấy không thể nào xoay chuyển được Tiêu Duyệt Nhiên nên đành phải nói về điểm quan trọng là tài sản.
“Được, chỉ cần có thể ly hôn với anh, anh muốn cái gì tôi cũng sẽ cho anh.” Tiêu Duyệt Nhiên nhìn Liên Phi Kiệt nói.
Tiêu Duyệt Nhiên thật sự không muốn có bất kỳ liên quan nào với tên lưu manh này nữa, cho nên cô ấy lập tức đồng ý.
Liêu Phi Kiệt vừa nghe xong thì trong lòng lập tức vui vẻ, không ngờ Tiêu Duyệt Nhiên lại có thể vui vẻ đồng ý như vậy.

“Không được, tôi phản đối.” Giang Thành ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy nói.
“Con mẹ nó mày là cái thá gì? Mày phản đối thì có ích lợi gì?” Liêu Phi Kiệt có một chút sửng sốt, lập tức mắng Giang Thành.
“Anh là một người đàn ông mà lại ham ăn biếng làm, còn muốn chiếm đoạt tài sản của một người phụ nữ, anh không cảm thấy mất mặt sao?” Giang Thành cười lạnh nói.
“Tao có mất mặt hay không thì có liên quan gì đến mày? Con mẹ nó mày muốn xen vào chuyện của người khác sao?”
Liêu Phi Kiệt vừa nói vừa đấm một đấm về phía mặt của Giang Thành.
Giang Thành vươn tay bắt được cánh tay của anh ta, trở tay lôi kéo, sau đó đập đầu Liêu Phi Kiệt vào chậu hoa bên cạnh.
“Bây giờ anh cút ra ngoài cho tôi!”
Giang Thành tiện tay ném Liêu Phi Kiệt sang một bên, lạnh giọng mắng.
“Con mẹ nó, mày……”
Chát!
Liêu Phi Kiệt còn chưa nói xong thì Giang Thành đã hung hăng vung tay tát vào mặt anh ta một cái.
m thanh giòn giã vang lên, cơ thể của Liêu Phi Kiệt bị một cái tát của Giang Thành đánh bay ra ngoài.
Anh ta ngã trên mặt đất và rên la thảm thiết, trong miệng đều là máu.
“Đáng đánh!”
Trong nhà hàng lập tức có người hoan hô, rốt cuộc thì mọi người cũng đã nghe thấy những lời anh ta nói vừa rồi, một tên như vây nên được dạy cho một bài học tử tế.

“Giang Thành, cậu tốt nhất đừng đắc tội với anh ta, ở đây anh ta có một chút thế lực.” Tiêu Duyệt Nhiên biết Liêu Phi Kiệt không thể làm những chuyện khác, nhưng luôn dùng tiền của cô ấy để kết giao với không ít lưu manh, nếu như đắc tội với anh ta thì rất dễ bị trả thù.
“Không sao đâu.” Giang Thành nói với vẻ không sao.
“Tên nhóc con, con mẹ nó, mày dám đánh tao, có giỏi thì mày cứ ở đây đừng bỏ đi.” Liêu Phi Kiệt che miệng, quát lên một cách dữ tợn, xoay người chạy ra khỏi nhà hàng.
Tiêu Duyệt Nhiên thật sự đã bị Liêu Phi Kiệt chọc tức, ngồi vào chỗ rồi nhẹ giọng nức nở.
“Được rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi, tôi nhất định sẽ nghĩ cách để anh ta ly hôn với chị, hơn nữa còn để lại tất cả mọi thứ cho chị.” Giang Thành rút ra một tờ khăn giấy rồi nhét vào trong tay Tiêu Duyệt Nhiên.
“Thật ra tôi không quan tâm đến những thứ vật chất đó, tôi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tên kia thôi.” Giọng nói của Tiêu Duyệt Nhiên có chút nghẹn ngào.
“Chị cho rằng chị chia tài sản cho anh ta thì anh ta sẽ buông tha cho chị sao? Chờ đến khi anh ta tiêu xài hết mọi thứ thì nhất định sẽ tìm đến chị.” Giang Thành nói một cách nghiêm túc.
Tiêu Duyệt Nhiên nghe được những lời Giang Thành nói thì lúc này mới phản ứng lại, quả thật, tên Liêu Phi Kiệt không biết xấu hổ kia nhất định không dễ dàng dừng tay cho dù có được chia tài sản.
Lúc này người phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn lên, Tiêu Duyệt Nhiên cũng đã nhận ra đau lòng vì một tên như vậy thì thật không đáng, cô ấy cũng bắt đầu dùng bữa.
“Giang Thành, chúng ta ăn nhanh lên rồi đi thôi, nếu không anh ta quay trở lại thì rất rắc rối.” Tiêu Duyệt Nhiên có chút lo lắng.
“Không sao đâu, tên nhóc kia không thể gọi ai tới đâu.” Giang Thành nói một cách thờ ơ: “Cứ ăn từ từ.”
Giang Thành cũng biết một kẻ như Liêu Phi Kiệt, càng trốn tránh thì sẽ khiến anh ta càng thêm kiêu ngạo, nếu muốn dạy dỗ thì phải có anh ta một bài học.
Khi Giang Thành và Tiêu Duyệt Nhiên đang ăn thì Liêu Phi Kiệt đã quay trở lại, còn kéo theo một đám người hùng hổ đi ở phía sau, mỗi một người đều có vẻ hung ác và dữ tợn..