“Tiểu Tôn, không được vô lễ!”
Cố Trường Sơn quay đầu lại, giận dữ nhìn người đàn ông đã đứng tuổi, lạnh giọng nói.
“Giang thần y, đây là em rể của tôi, tên là Ngụy Hữu Đức, bên cạnh chính là em gái của vợ tôi, tên Tôn Nhu, cậu đừng trách bọn họ nhé.
” Cố Trường Sơn vội vàng nói.
“Anh rể, một nhân vật lớn như anh sao lại tin hạng lừa đảo này? Trung y vốn chỉ là mấy chiêu trò lừa gạt người ta mà thôi, trước đây em cũng đã đi tìm rồi, căn bản không có tác dụng gì với căn bệnh của chị em cả.
” Ngụy Hữu Đức cáu kỉnh đáp.
“Im đi!”
Cố Trường Sơn nói lớn, thật ra trong lòng ông ta cũng không quá tin, trước đó ông ta đã từng tìm tới nhiều thầy thuốc Trung y nổi tiếng khắp cả nước, họ đều là những người già cả, râu tóc bạc phơ, thế nhưng chính họ cũng không thể chữa khỏi bệnh cho vợ ông, người trước mặt còn trẻ như vậy liệu làm nổi không?”
“Anh rể, chẳng lẽ anh quên là tên bác sĩ Trung y chúng ta tìm tới lần trước châm cứu vài kim thì chị em đã co giật mạnh hay sao.
” Tôn Nhu ở bên cạnh cũng cảm thấy lo lắng, hỏi.
“Tiểu Tôn, chuyện này thì cháu cứ yên tâm, trước đó tôi mắc phải một căn bệnh rất hiếm gặp, Trung y lẫn Tây y đều không thể chữa trị được, cuối cùng chính Giang thần y đã chữa khỏi cho tôi, ngay cả tôi mà cháu cũng không tin sao?” Bạch Vệ Quốc vội vàng lên tiếng nói giúp cho Giang Thành.
“Chú Bạch, lần này thì khác, dù thế nào đi nữa thì tôi đã mời được một vị chuyên gia nước ngoài từ thủ đô tới đây rồi, ông ấy nhất định sẽ chữa khỏi được cho chị gái tôi.
” Ngụy Hữu Đức vẫn giữ vững lập trường.
“Chủ tịch Cố, nếu như người nhà của vợ ông đã nghi ngờ vậy chi bằng để tôi bắt mạch cho bà ấy đã, sau đó rồi hẵng đưa ra quyết định, có được không hả?” Giang Thành không hề quan tâm tới Ngụy Hữu Đức, nói thẳng.
“Được.
” Cố Trường Sơn đành phải đồng ý, mặc kệ là như nào đi chăng nữa thì Giang Thành cũng là người Bạch Vệ Quốc giới thiệu tới, ông ta không thể từ chối được.
Giang Thành gật đầu, đi tới bắt mạch cho Tôn Nhụy, không cần tốn quá nhiều thời gian, Giang Thành đã đặt tay bà ta xuống.
“Giang thần y, tình trạng vợ tôi thế nào rồi?” Cố Trường Sơn đi tới, hỏi.
“Không có vấn đề gì lớn cả, tôi châm cứu một lần, sau đó kê năm thang thuốc, mỗi ngày uống một thang thì bà ấy sẽ mau chóng khỏe lại thôi.
” Giang Thành thản nhiên nói.
“Vậy thì tốt quá.
” Trong lòng Cố Trường Sơn mừng như điên, vợ của ông ta mắc bệnh không cách nào chữa khỏi được nhưng hiện giờ Giang Thành lại nói căn bệnh này rất dễ chữa khỏi.
Giang Thành lấy túi đựng kim châm ra, định tiến hành châm cứu cho Tôn Nhụy thì đúng lúc này Ngụy Hữu Đức lại lên tiếng: “Chờ đã.
”
“Anh rể, em mới nhận được tin nhắn của bác sĩ Neal, ông ấy tới rồi.
” Ngụy Hữu Đức cầm điện thoại, nói.
Anh ta vừa nói xong thì có một người đàn ông tóc vàng nước ngoài mặc áo blouse trắng đi vào trong.
Khi Giang Thành nghe thấy cái tên bác sĩ Neal thì anh lập tức nhớ ra mình đã từng đọc được bài viết liên quan tới người này ở trên tạp chí y học y dược Hoa Hạ.
Ông ta từng khiến một người thực vật tỉnh lại được, sau đó dần dần khôi phục, là một giáo sư ngành thần kinh học, tên tuổi của ông ta có tiếng tăm nhất định trên trường quốc tế.
Trước đây khi Giang Thành thi đỗ vào viện y học thì đã từng coi Neal là thần tượng, hy vọng tương lai mình sẽ trở thành một bác sĩ thành công giống như ông ta.
“Ngài Neal, cuối cùng thì ngài đã tới rồi.
” Ngụy Hữu Đức vội vàng đi tới đón tiếp, sau đó dẫn đến trước mặt Cố Trường Sơn.
“Chào ông Cố, tôi nghe tin vợ ông bị bệnh nên đã lập tức ngồi máy bay tới đây.
” Sau khi Neal đi vào đã lên tiếng chào hỏi Cố Trường Sơn, tiếng Trung của ông ta khá lưu loát.
“Chào ông, chào ông.
” Cố Trường Sơn xấu hổ vô cùng, nhưng vẫn tươi cười chào hỏi lại.
Cố Trường Sơn cũng cảm thấy hơi khó chịu với Ngụy Hữu Đức, rõ ràng đã biết mình cho người tìm bác sĩ tới rồi mà Ngụy Hữu Đức vẫn tự ý tìm một bác sĩ khác tới đây, làm vậy chẳng phải là tỏ rõ thái độ không hề tin tưởng Giang thần y hay sao?
Sắc mặt Bạch Vệ Quốc trở nên vô cùng khó coi, nếu như không phải vì quan hệ giữa ông ta và Cố Trường Sơn quá thân thiết thì ông ta đã trở mặt, rời khỏi đây rồi.
“Đây là…” Neal thấy Giang Thành cầm túi đựng kim châm cứu của Trung y trên tay, lập tức hiểu được mình đã gặp phải người cùng nghề, ông ta nói: “Hóa ra là bác sĩ Trung y, tôi cũng hiểu biết về Trung y, chữa vài bệnh vặt vãnh thì được, nhưng gặp phải bệnh nan y thì không có tác dụng gì cả.
”
“Hả? Ý ngài Neal là Trung y không bằng Tây y phải không?” Giang Thành bình tĩnh hỏi.
“Này cậu bạn trẻ, tôi không hề coi thường cậu, tôi chỉ đang trần thuật một sự thật mà thôi.
” Neal tỏ ra mình là một quý ông.
Giang Thành nghe Neal nói như vậy, không khỏi cười khổ, lắc đầu.
“Nếu đã như vậy thì chi bằng chúng ta so tài với nhau, sao hả?” Giang Thành nói.
“Được chứ, cậu muốn so tài như nào?” Bác sĩ Neal không hề sợ hãi.
“Xem ai có thể chữa khỏi cho bà Tôn đây.
” Giang Thành hỏi: “Trước khi ông tới chắc hẳn đã hiểu rõ tình trạng của bà ấy, ông cho rằng nguyên nhân căn bệnh là gì?”
“Đối với Tây y mà nói thì vấn đề này quá đơn giản, chỉ là do nội tiết khiến thần kinh co giật mà thôi, ở nước ngoài có một loại thuốc kích thích thần kinh dùng cho căn bệnh này, chỉ cần tiêm ba ngày là bà ấy sẽ khôi phục bình thường.
” Bác sĩ Neal tự tin vô cùng.
“Sai bét, tình trạng này là do gió độc xâm nhập mạch Thiếu Dương, âm tà không thoát được, máu không lưu thông khiến phổi bị tổn thương.
” Giang Thành nghiêm túc nói.
Bác sĩ Neal nghe Giang Thành giải thích như vậy, lắc đầu cười khổ: “Này chàng trang, khoa học đã phân tích rõ ràng rồi, mấy thứ như mạch Thiếu Dương, gió độc gì đó ở trong Trung y hoàn toàn không tồn tại, trong cơ thể con người không thể có kinh mạch được.
”
“Chỉ ông cho rằng nó không tồn tại mà thôi, một khi tiêm loại thuốc mà ông nói vào thì tình trạng chắc chắn sẽ chuyển biến xấu.
Trên đời này chỉ có Trung y mới chữa được căn bệnh này mà thôi.
” Giang Thành nói tiếp.
“Thối lắm, chỉ Trung y mới chữa được, vậy sao mấy tên bác sĩ Trung y trước đây chẳng làm được cái quái gì cả?” Ngụy Hữu Đức không nhịn được, nói.
“Đừng ăn nói linh tinh.
”
Tôn Nhu là người hiểu chuyện, vội vàng kéo Ngụy Hữu Đức lại, nói: “Trong chuyện lần này thì tôi tin bác sĩ Neal, dù sao ông ấy cũng là chuyên gia.
”
Giờ khắc này Cố Trường Sơn cũng đã rối loạn, không biết nên tin tưởng ai.
“Được, nếu như cậu kiên trì như vậy thì không bằng chúng ta đánh cược với nhau.
” Bác sĩ Neal đi tới, nói.
“Đánh cược như thế nào?”
“Cậu nói thuốc của tôi không có hiệu quả, nếu như tôi không chữa khỏi cho bà ấy vậy tôi sẽ xin lỗi cậu, xin lỗi Trung y trên tạp chí ý dược Hoa Hạ kỳ tiếp theo.
” Neal nói.
“Được.
” Giang Thành gật đầu.
“Nhưng nếu như cậu thua thì cậu sẽ phải công khai thừa nhận Trung y vô dụng ở trên tạp chí y dược Hoa Hạ, đồng thời xin lỗi Tây y.
” Neal lạnh lùng nói.
Bạch Vệ Quốc nghe đến đây, lập tức đứng dậy nói: “Không được, tôi phản đối.
”
Trung y là báu vật của văn hóa Hoa Hạ, là tinh hoa tổ quốc qua bao nhiêu đời, nếu như công khai thừa nhận Trung y vô dụng, vậy đó chính là nỗi nhục của Trung y, Giang Thành cũng sẽ bị ghim chặt trên nỗi nhục này.
“Tôi đồng ý.
” Giang Thành không chút do dự, lập tức nhận lời.
.