Ta là Tiên Kiếm Y Thánh, bị nghịch đồ lập kế hãm hại chỉ còn sót lại chút ít thần thức.
Giờ đây thân xác ngươi đã bị hủy, ban cho ngươi truyền thừa, ngươi có thể mượn xác sống lại, ta chỉ có một nguyện vọng duy nhất, báo thù giúp ta….”
Giang Thành cảm thấy bản thân mình ẩn hiện trong hư không mờ ảo, theo âm thanh truyền thừa, ý thức của anh càng lúc càng rõ ràng, trong não anh là một lượng thông tin khổng lồ: kinh nghiệm hành y, thuật châm cứu huyền diệu, pháp quyết tu hành.
Giang Thành là bác sĩ thực tập của Bệnh viện số một thành phố Lư Dương, anh nhớ rõ ràng lúc mình đang làm việc ở nhà thì lầu trên đột nhiên có hỏa hoạn.
Khi xông vào biển lửa để cứu người, mặc dù Giang Thành đã cứu được người thành công, nhưng bản thân lại bị thứ gì đó đập trúng nên hôn mê trong trận hỏa hoạn.
Giang Thành cho rằng mình đã chết, nhưng hiện tại anh lại có thể cảm nhận được rõ ràng ý thức của mình.
Trong chớp mắt, Giang Thành hoảng hốt tỉnh dậy từ giường bệnh, anh nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mình đang ở trong phòng bệnh, hơn nữa trên người không hề có chút xíu nào dấu vết bị thương do phỏng.
Không thể nào, trận hỏa hoạn lớn như vậy, sao mình lại có thể không bị phỏng một chút nào được.
“Anh tỉnh rồi à?”
Đột nhiên có một giọng nói êm tai từ cửa phòng truyền đến, Giang Thành quay đầu liền thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng ở cửa, cô mặc một chiếc váy liền màu kaki, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân thon dài, mặt mũi tinh xảo, liếc mắt thôi cũng khiến trái tim con người ta loạn nhịp.
“Cô giáo Hứa.” Giang Thành vội vàng la lên.
Cô tên là Hứa Tình, là bác sĩ Ngoại khoa dẫn dắt Giang Thành trong quá trình thực tập ở Bệnh viện số một thành phố Lư Dương.
Giang Thành vô cùng ngưỡng mộ Hứa Tình, vì điều kiện gia đình cô rất tốt.
Ba mẹ cô đều là giám đốc của Tập đoàn Khang Thụy.
Tuy Hứa Tình có điều kiện tốt như vậy nhưng cô vẫn lựa chọn công việc bác sĩ Ngoại khoa vô cùng khổ cực.
Đồng thời dựa vào năng lực xuất sắc mà thành bác sĩ điều trị chính của khoa Ngoại.
Sau khi Hứa Tình nghe Giang Thành gọi vậy thì hơi nhăn mày, cô đóng cửa lại đi đến bên giường của Giang Thành, nói: “Giang Thành, anh tự sát một lần rồi nên to gan hơn nhiều đấy nhỉ, ở bệnh viện không gọi em là vợ nữa à?”
“Vợ? Tự sát?” Giang Thành chau mày.
Lúc Giang Thành còn đang nghi hoặc thì bỗng chú ý đến bóng phản chiếu của mình trên cửa sổ.
Giang Thành chợt sững người, vì anh phát hiện vẻ bề ngoài của mình đã thay đổi rồi, thay đổi thành một người khác.
Vả lại Giang Thành cũng quen người này, đó chính là y tá thực tập cùng bệnh viện với anh.
Anh ta có cùng tên cùng họ với anh, cũng tên là Giang Thành.
“Chuyện… chuyện này sao có thể?” Gương mặt Giang Thành đầy vẻ khó tin, lẩm bẩm nói.
Bỗng nhiên, Giang Thành nhớ đến giọng nói trong đầu mình lúc hôn mê… thân xác đã bị hủy, mượn xác sống lại.
Cơ thể của mình hiện lại là y tá thực tập Giang Thành.
Mà Giang Thành này chính là con rể sống ở nhà Hứa Tình.
Vì anh là bác sĩ thực tập mà Hứa Tình dẫn dắt nên cũng từng tiếp xúc mấy lần với Giang Thành kia.
Nhưng mà Giang Thành kia tương đối hướng nội, cũng không nói chuyện nhiều với anh nên anh chỉ hiểu về Giang Thành kia từ lời kể của những người khác.
Giang Thành - chàng rể của nhà Hứa Tình kia, vốn là một cô nhi, từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, tĩnh cách hết sức ngoan ngoãn, hướng nội.
Nhưng chính vì làm người không mang tâm địa xấu xa, nên mới được Hứa Tình chọn để ở rể.
Cũng chính vì thân phận ở rể của Giang Thành nên trong bệnh viện có rất nhiều bác sĩ, bao gồm cả y tá đều xem thường anh ta, cảm thấy anh ta rất nhu nhược, bám váy phụ nữ.
Giang Thành cũng nhớ, đồng nghiệp trong bệnh viện thường so sánh mình với Giang Thành kia, nói rằng cùng tên là Giang Thành sao lại khác biệt lớn như vậy.
Họ còn nói đùa bảo mình làm chồng của Hứa Tình tốt hơn so với tên bỏ đi kia.
Hứa Tình nói Giang Thành đó tự sát rồi.
Giang Thành hiểu được, đoán chừng Giang Thành kia chịu không được sự ức hiếp và chế giễu của người khác, trong lòng mang tủi hờn nên đã tự sát, từ đó mình mới có thể mượn thân xác của anh ta để trọng sinh.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh dâng lên sự hổ thẹn với Giang Thành kia.
Mình không chỉ chiếm đoạt thân xác của anh ta, mà còn chiếm luôn người vợ xinh đẹp của anh ta nữa.
Nhưng mà người anh em, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giành lại tôn nghiêm mà anh đã đánh mất trước đây, cũng sẽ thay anh chăm sóc tốt cho người vợ này.
Đồng thời, trong lòng Giang Thành cũng thề rằng, nhất định sẽ giúp Y Thánh đã giúp mình sống lại hoàn thành tâm nguyện, giết chết nghiệt đồ.
Hứa Tình nhìn Giang Thành đang đơ ra trước mặt mình, không nhịn được thở dài một hơi.
Dù sao thì Giang Thành ở trước mặt cô lúc nào cũng có dáng vẻ như vậy, thường im lặng không nói gì.
Nhìn thấy dáng vẻ của chồng trước mắt mình như vậy, cô cũng nghĩ đến bác sĩ thực tập Giang Thành trước kia mình đã dẫn dắt.
Một tuần trước anh chồng Giang Thành của mình uống thuốc độc tự sát, cũng cùng ngày hôm đó, bác sĩ thực tập cùng tên với chồng mình vì cứu người mà phải chết trong trận hỏa hoạn.
Nếu như anh chồng này của mình có được năng lực như Giang Thành kia thì chí ít cũng không phải chịu sự xúc phạm như vậy, để rồi không chịu nổi mà tự sát.
Hứa Tình thở dài một hơi, khẽ nói: “Chủ nhiệm Trần đã kiểm tra cho anh, anh đã không còn vấn đề gì nữa, có thể xuất viện rồi.”
“Bác sĩ, cứu, mau cứu với, bác sĩ!”
Giang Thành đang chuẩn bị trả lời thì tiếng la đầy nôn nóng từ ngoài hành lang bỗng truyền đến.
Giang Thành khẽ nhíu mày, lập tức xuống giường chạy ra ngoài.
Hứa Tình muốn gọi Giang Thành nhưng không kịp.
Chạy ra khỏi phòng bệnh, Giang Thành liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đẩy một chiếc cáng y tế, vội vàng chạy đến.
Cô gái nằm trên cáng nhuộm tóc màu tím, dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu.
Đáng tiếc là biểu cảm bây giờ của cô ấy đầy sự đau khổ, toàn thân đều là máu, thỉnh thoảng ho kịch liệt vài tiếng.
Giang Thành vội vàng chạy đến bên cạnh cô gái, vươn tay kiểm tra sơ lược cho cô ấy, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng nói: “Gãy hai xương sườn, có một xương bị gãy đâm vào phổi, khí huyết ứ trệ, cần làm phẫu thuật ngay.”
“Anh...? Anh là bác sĩ?” Người đàn ông trung niên nghe thấy Giang Thành nói tỉ mỉ rõ ràng như vậy thì vội hỏi.
“Tôi…”
Giang Thành vừa định nói mình là bác sĩ thực tập thì đã có hai y tá chạy đến, trên gương mặt họ đầy vẻ bất mãn nói: “Giang Thành, anh là y tá thực tập, ra vẻ gì ở đây chứ, gây cản trở việc cứu người thì anh chịu trách nhiêm được không?”
Người đàn ông trung niên vừa nghe thì bỗng nổi giận, thẳng tay đẩy Giang Thành ra, mắng: “Mẹ khiếp, mày chỉ là một y tá thì ở đây ra vẻ gì hả, làm cản trở việc điều trị vết thương cho cô Phương thì tao giết chết mày.”
Lúc y tá muốn đẩy cô gái vào phòng cấp cứu thì chủ nhiệm Trần vội vàng chạy về phía này.
Ông ta vừa nhận được điện thoại của Viện trưởng Thẩm, nói rằng con gái của Phương Kiến Quốc, chủ tịch tập đoàn Phương Nguyên gặp tai nạn ô tô, đang trên đường đến bệnh viện.
Viện trưởng bảo ông ta điều trị cẩn thận.
Tập đoàn Phương Nguyên là tập đoàn số một của thành phố Lư Dương, sản nghiệp phân bố khắp thành phố Lư Dương.
Ở thành phố Lư Dương, sự tồn tại của Phương Kiến Quốc là một tay che trời.
Nếu con gái của ông ta xảy ra chuyện ở bệnh viện này thì đúng thật là phiền phức.
Chủ nhiệm Trần mang vẻ mặt nôn nóng đi đến, nói với người đàn ông trung niên: “Là cô chủ của nhà chủ tịch Phương đúng không?”
“Đúng thế, đây chính là cô chủ Phương, cô ấy gặp tai nạn xe, các người mau điều trị cho cô ấy.” Người đàn ông trung niên vội vàng nói.
Từ trước đến nay, Ngô Hạo luôn là vệ sĩ của Phương Lan Lan, phụ trách theo sát, bảo vệ an toàn cho Phương Lan Lan.
Hôm nay Phương Lan Lan khăng khăng muốn đua xe, ông ta không có cách nào từ chối nên đành phải chiều theo, không ngờ lại xảy ra tai nạn.
Nếu như cô chủ xảy ra chuyện gì thì đời này của ông ta coi như xong.
Nét mặt chủ nhiệm Trần nghiêm trọng nói: “Cứ làm kiểm tra toàn bộ trước, sau đó chúng tôi sẽ sắp xếp điều trị ngay.”
“Chủ nhiệm Trần, không kịp kiểm tra nữa đâu.
Cô ấy bị gãy hai xương sườn, một xương bị gãy đã đâm vào phổi.
Phần phổi có máu ứ đọng, phải làm phẫu thuật ngay.” Giang Thành không muốn nhìn thấy tính mạng cô gái này gặp nguy hiểm nên vội vàng tiến lên trước nói.
Chủ nhiệm Trần nhìn Giang Thành một cái rồi lập tức hừ lạnh một tiếng nói: “Cậu chỉ là một y tá làm công việc nặng nhọc, ra vẻ hiểu biết gì ở đây chứ.
Có chỗ cho cậu xen miệng vào à?”
“Y tá Lý, lập tức kiểm tra, không được chậm trễ thêm phút nào.” Chủ nhiệm Trần trừng mắt nhìn Giang Thành, nói.
Hai người y tá trả lời một tiếng rồi nhanh chóng đẩy cô chủ Phương vào trong phòng cấp cứu kiểm tra.
Chủ nhiệm Trần cũng lập tức đi chuẩn bị làm phẫu thuật, đây là cơ hội để làm quen với nhà giàu, không thể lãng phí dễ dàng được.
Chỉ cần điều trị xong cho con gái của Phương Kiến Quốc thì chẳng phải Phương Kiến Quốc nợ mình một ân tình lớn sao? Đến lúc đó sự nghiệp của mình chắc chắn sẽ được nâng lên một tầm cao mới.
Bệnh viện lớn làm kiểm tra tương đối nhanh, mười lăm phút là đã có kết quả.
Chủ nhiệm Trần đã chuẩn bị xong để làm phẫu thuật, khi cầm lấy kết quả kiểm tra, đọc xong, bỗng nhiên gương mặt của chủ nhiệm Trần trở nên khó coi.
Không ngờ vết thương của cô gái lại giống hệt như Giang Thành đã nói.
Nếu như mười lăm phút trước bắt tay vào điều trị thì khả năng cứu chữa vẫn rất cao.
Còn bây giờ, thật sự là không kịp nữa.
Chủ nhiệm Trần đã ở thế cưỡi trên lưng hổ, giờ khó mà xuống được.
Cứu cũng cứu không được, mà không cứu cũng không xong.
Đúng vào lúc này, một người đàn ông trung niên dẫn theo bốn vệ sĩ vội vã đi về phía phòng phẫu thuật.
Người đàn ông đứng chính chính giữa có gương mặt vuông chữ điền, toàn thân tỏa ra khí thế uy nghiêm, đó chính là cha của Phương Lan Lan, chủ tịch của tập đoàn Phương Nguyên, Phương Kiến Quốc.
“Tình hình con gái tôi như thế nào rồi?” Phương Kiến Quốc tiến lại gần, trầm giọng hỏi.
“Chủ tịch Phương, tình huống hiện tại của con gái ông sợ rằng có phẫu thuật cũng không kịp nữa.” Chủ nhiệm Trần bất lực nói.
Mặc dù ông ta cũng muốn làm phẫu thuật, kết giao với Phương Kiến Quốc, nhưng tình huống hiện tại thật sự là có thần tiên xuất thế cũng khó cứu được cô ấy.
Phương Kiến Quốc nghe vậy thì hai mắt lạnh đi, nói: “Không kịp? Bệnh viện các người làm ăn thế nào vậy hả?”
Khí thế trên người Phương Kiến Quốc vốn rất mạnh, giọng nói lại lạnh lùng như vậy khiến chủ nhiệm Trần sợ đến chảy mồ hôi lạnh.
Nhưng ông ta cũng hiểu rõ, nếu như mình không tiến hành ca phẫu thuật này thì có thể nói là bệnh nhân đưa đến đã quá muộn, đẩy trách nhiệm cho người khác.
Còn nếu mình thật sự tiến hành phẫu thuật mà người vẫn chết thì trách nhiệm chắc chắn sẽ đẩy lên người mình.
Chủ nhiệm Trần đã quyết định, cho dù như thế nào thì mình cũng không thể đồng ý thực hiện ca phẫu thuật này.
“Chủ tịch Phương, không phải chúng tôi không có năng lực mà tình hình của con gái ngài lúc đến đây, cho dù là Hoa Đà tái thế cũng không có cách nào….”
Lúc chủ nhiệm Trần đang chuẩn bị phủi sạch trách nhiệm thì một giọng nói truyền đến: “Chi bằng để tôi thử xem.”.