Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 842




Chương 842:

 

“Không phải…chiếc xe Passat của cậu ta… cũng chỉ có hai trăm triệu, cháu… cháu lại muốn tôi trả cho cậu ta hai trăm triệu sao?” Lưu Mãn San run rẫy nói.

 

“Dì Lưu, đây không phải là Passat, đây là Phaeton phiên bản giới hạn! Giá khởi điểm trên thị trường là 1,8 tỷ!” Nhân viên giám định cũng sắp khóc.

 

Khi Lưu Mãn San nghe tháy, lập tức ngồi bệt trên mặt đất Chương 569 Đâu óc của Tô Dư và Lưu Mãn San đã vang lên tiêng ong ong, trở nên trồng rỗng.

 

Hai người đều cho rằng mình đã nghe nhằm rồi.

 

Đặc biệt là Lưu Mãn San, có hơi choáng váng.

 

Nhưng bà ta vẫn gồng mình mà đứng dậy, run rầy chỉ tay vào nhân viên giám định thiệt hại: “Tiểu Lý, cháu…

 

cháu … cháu không được nói lung tung! Phaeton gì chứ?

 

Cái quái gì thế này? Cháu, cháu, cháu .. cháu không được nói chừng với dì! Nếu không dì sẽ không tha cho cháu! “

 

“Dì Lưu, cháu không nói chừng, không tin dì có thể nhìn vào phía sau chiếc xe này.” Nhân viên giám định thiệt hại nói.

 

Hai người phụ nữ vội vàng chạy ra sau xe xem thử.

 

“Thế nào?”

 

“Ở dưới logo Volkswagen, có phải là có chữ không?”

 

“Đúng vậy… đây là cái gì?” Lưu Mãn San sững sờ hỏi.

 

“Dì Lưu, dì chưa từng nghe qua câu này sao? Không sợ Mercedes-Benz và Land Rover, chỉ sợ Volkswagen mang chữ! Là nói đến chiếc xe Phaeton này. Dì đừng tưởng rằng nó có vẻ thấp kém. Dì có thể nhìn xem nội thất của chiếc xe này, được làm hoàn toàn từ da thật và gỗ cỗ. Lại nhìn vào cầu hình của chiếc xe này, có thể là cấu hình của chiếc xe 200 triệu sao? Hơn nữa chiếc xe này không phải là một chiếc Phaeton bình thường, cháu vừa xem qua, nó có thể là phiên bản kỷ niệm của Phaeton. Phaeton đã ngừng sản xuất nó từ lâu rồi. Chiếc xe này giá cả cao như thế nào cháu không nói, chỉ xét đến bón từ phiên bản giới hạn này, giá của nó sẽ phải tăng thêm 500 triệu, mỗi phân đều đáng giá. ” Nhân viên giám định thiệt hại Tiểu Lý nói một cách nghiêm túc.

 

Lưu Mãn San vừa nghe thấy, giống như sét đánh ngang tai.

 

Sắc mặt của Tô Dư cũng tái nhợt vô cùng, người cũng lung lay sắp đổ.

 

“Bác gái, chiếc xe này không phải của tôi, mà là của bạn tôi. Bác đạp hỏng xe của người khác, nên bồi thường như thế nào đây?” Lâm Dương bình tĩnh nói.

 

Lưu Mãn San toàn thân run lên, sững sờ nhìn Lâm Dương, sau đó nặn ra nụ cười một cách khó khăn nói: “Tiểu Dương, cậu … cậu nói phải làm sao mới tốt đây…”

 

“Có tiền thì đền tiền, không có tiền… bên trong.” Lâm Dương chỉ vào cửa của phòng tuần tra.

 

Sắc mặt của Lưu Mãn San lập tức thay đổi: “Lâm Dương, cậu …không lẽ cậu còn muốn kiện tôi sao?”

 

“Tôi đã nói rồi, đây không phải xe của tôi, bác đá hỏng chiếc xe này, đương nhiên phải chịu trách nhiệm. Cho dù tôi không nói gì, bạn của tôi cũng sẽ truy cứu trách nhiệm với bác, bồi thường tiền đi!” Lâm Dương lạnh lùng nói.

 

Lưu Mãn San sợ đến mức tay chân lạnh ngắt, run rẫy hét lên: “Lâm Dương, cậu … cậu phải nghĩ cách giúp tôi, số tiền này … cậu … cậu phải chịu một phần!”

 

“Tại sao?”

 

“Bởi vì … bởi vì chiếc xe này là do cậu mượn! Hơn nữa, nếu như không phải là cậu chọc tôi tức giận, tôi… tôi sẽ làm như vậy sao?” Lưu Mãn San lắp ba lắp bắp nói.

 

“Bác như vậy không phải là già mồm ác lẽ phải sao? Nếu đã như vậy, vậy thì đi vào mời tuần tra đến xác định trách nhiệm của chúng ta thôi, xem thử tôi có cần phải chịu trách nhiệm hay không!” Lâm Dương hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía phòng tuần tra.

 

“Không cần!”

 

Lưu Mãn San hét lên một tiếng, lập tức chạy đến, nắm lấy cánh tay của Lâm Dương, khóc lóc nói: “Tiểu Dương, cháu không thể làm như vậy, đừng bắt bác gái của cháu phải ở trong đó! Tha cho bác gái cháu một con đường đi…”

 

*Nói như vậy, bác không thể bồi thường số tiền lớn như vậy ư?” Lâm Dương lạnh lùng nói.

 

“Bác… bác hiện tại tạm thời trong phút chốc không thể lầy ra được, cháu có thể kéo dài cho bác một thời gian được không?” Lưu Mãn San muốn khóc không ra nước mắt nói.

 

“Cũng được, nhưng mà mọi việc đều phải theo thủ tục bình thường, vẫn phải báo án. Ngoài ra, tôi còn phải thông báo với công ty bảo hiểm để làm hồ sơ. Yên tâm, tôi sẽ cho bác thời gian để bác gom tiền bồi thường. Nếu như trong thời gian quy định bác không đưa ra tiền bồi thường, với loại chuyện xấu xa giống như bác đã làm này thì vào đó là điều không tránh khỏi. “Lâm Dương thờ ơ nói.

 

Lưu Mãn San hồn bay phách lạc gật đầu, đồng ý với những lời của Lâm Dương.

 

Bà ta hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác.

 

Tô Dư dựa vào xe, toàn thân đã không còn sức lực.

 

Một gia đình đang yên đang lành… bị Lưu Mãn San làm thành thế này…