Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 416




Đúng lúc ấy thì Nhan Khả gọi anh.

Lâm Dương khẽ nghiêng đầu nhìn cô ta.

Nhìn thấy gương mặt tuần tú đẹp trai hệt như một thiên thần của Lâm Dương, hai má Nhan Khả không khỏi đỏ ửng lên. cô ta giơ tay lên chùi đống bùn trêи gương mặt đi rồi hạ giọng nói: “Anh Lâm, cảm ơn anh đã tốt bụng ra tay giúp đỡ.”

“Không phải khách sáo, tôi cũng chẳng phải là tốt bụng ra tay giúp, tôi tới đây vì có mục đích của mình thôi.”

“Tôi biết điều đó, nhưng cho dù anh có mục đích là gì đi chăng nữa thì nếu như không có anh thì có thể là thông Tân Điền Dược chúng tôi sẽ không còn tồn tại trêи cõi đời này nữa, tôi sẽ nhớ kĩ chuyện này.” Nhan Khả mỉm cười nói.

Lâm Dương gật đầu: “Được rồi, sau này có duyên sẽ gặp lại.”

“Anh Lâm, xin anh hãy đợi thêm một chút nữa!”

“Còn có việc gì sao?”

“À thì… Anh Lâm, cậu thật sự… thật sự muốn mang Sâm Hoàng đi mất hay sao?” Nhan Khả ngập ngừng mãi rồi mới cẩn trọng dò hỏi.

Cô ta có thể không để ý đến máy giọt linh huyết cơ mà Sâm Hoàng là thứ do tổ tiên của họ để lại, nếu như nó bị mắt trong thê hệ này của cô ta thì sao cô ta có thể đối mặt với những lời căn dặn của tổ tiên đây!

“Cô không nỡ bỏ nó hả?”

“Cái này… ờ thì… Đương nhiên là tôi không nỡ rồi, nhưng nếu như anh Lâm cứ nhất định muốn mang nó đi thì chắc là tôi cũng không có cách nào khác, có điều phần là vì muốn bảo vệ Sâm Hoàng, phần là vì hôm nay người thôn Tân Điền Dược chúng tôi cũng mắc nợ anh nên tôi mong là có thể giúp đỡ anh.”



“Giúp tôi ấy hả? Cô có thể giúp được tôi việc gì hả?”

“Thôn Tân Điền Dược chúng tôi ẩn mình bấy lâu nay mục đích là để bảo vệ Sâm Hoàng, bây giờ Sâm Hoàng không còn nữa nên việc chúng tôi ở nơi này tiếp cũng không còn quan trọng nữa, tôi thấy anh có sử dụng kim châm nên hẳn anh cũng là người trong ngành y, hay là như thế này nhé, chúng tôi có thể gieo trồng dược liệu giúp anh trong vòng ba năm để báo đáp anh, anh thấy vậy có được không?”

“Trồng dược liệu?” Lâm Dương thầy khá bắt ngờ.

“Mong anh đừng cảm thấy kì lạ, tuy là tôi vẫn còn trẻ tuổi, cơ mà tay nghề của tôi được truyền lại từ ông cha, các loại thuốc tôi trồng hoàn toàn khác với với loại cây thuốc do người khác trồng đấy, anh có thể thử một lần xem sao.”

Nhan Khả tươi cười nói.

“Con cháu của Nam Dược Hoàng sao có thể không có chút năng lực nào được! Cô Nhan không cần phải tự đánh giá thấp chính mình như vậy, tôi tin tưởng vào tay nghề của cô, chỉ là… Cô vẫn chưa hoàn toàn thành thật với tôi được.” Lâm Dương lắc đầu nói.

“Chưa… Chưa hoàn toàn thành thật sao? Anh Lâm, tôi chưa hiểu ý của anh…” Nhan Khả có hơi bối rồi.

Lâm Dương lắc đầu nhè nhẹ: “Cô bảo là muốn trồng dược liệu cho tôi để báo đáp tôi cơ mà thực tế thì cô đang tìm cách thu xếp cho người của thôn Tân Điền Dược của cô, hơn nữa, hẳn là cô vẫn chưa từ bỏ Sâm Hoàng đâu phải không?”

Sắc mặt của Nhan Khả thay đổi ngay lập tức, trở nên nghiêm túc trầm mặc hơn, xong cô ta gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng là tôi chưa có từ bỏ ý định với Sâm Hoàng, dù sao đó cũng là đồ do ông cha tôi để lại, tôi không thể từ bỏ nó ngay được! Có điều, anh Lâm, xin anh hãy yên tâm, tuy là tôi vẫn mong có thể lấy Sâm Hoàng về nhưng tôi nhất định sẽ nuôi trồng, thu hoạch dược liệu một cách đàng hoàng chứ không sử dụng dăm ba máy trò đầu cơ trục lợi của bọn đầu trộm đuôi cướp!”

“Một cách đàng hoàng là sao hả?”

“Tôi có thể trồng cho anh một cây thuốc đặc biệt, tôi muốn đổi cây thuốc mà tôi trồng lấy Sâm Hoàng!”

“Loại cây thuốc đặc biệt nào mà có thể sánh được với Sâm Hoàng chứ hả?”



“Đây là loại thuốc đặc biệt của ông nội tôi Nam Dược Hoàng, có nói miệng cũng vô dụng thôi, chẳng để làm gì, nếu anh Lâm đồng ý, chúng ta có thể thực hiện thỏa thuận này!”

“Có đồng ý hay không thì giờ chưa nói được, trước tiên cô cứ trồng được đi đã rồi bàn tiếp, lát nữa tôi sẽ sắp xếp người đón các cô đến phái Huyền Y, tôi sẽ thu xếp nơi ở cho người thôn Tân Điền Dược các cô, từ nay trở đi, cô và bọn họ sẽ trở thành người của phái Huyền Y, nếu như cô có thể trồng được cây thuốc đáng giá tương đồng với thứ này thì tôi có thể trả lại Sâm Hoàng cho cô!”

Lâm Dương bình thản nói, xong rồi anh bước lên máy bay.

trực thăng, vung tay lên, máy bay trực thăng lập tức khởi động cánh quạt, bay lên.

Nhan Khả nhìn chằm chằm về phía Lâm Dương, ánh mắt tràn ngập sự kiên định, sâu trong đôi mắt toàn là sự: cương quyết cho một lời thề chắc chắn.

“Lâm Dương, anh cứ chờ đấy! Tôi nhất định sẽ lấy được Sâm Hoàng về!”

Rời khỏi thôn Tân Điền Dược, Lâm Dương thở phào nhẹ nhõm.

“Chỉ còn cần ba giọt, chỉ còn cần ba giọt nữa thôi…”

Anh chăm chú nhìn vào cổ tay của bản thân, giọng nỉ non, tự nói với chính mình.

Lạc Linh Huyết có thể khiến cho người ta thay đổi cực kỳ nhiều, nhưng mà sự biến đổi ấy nó chỉ tác động được đến ngũ giác, trí nhớ cho tới dáng người, đương nhiên là cái sự thay đổi này nói đúng ra thì sẽ không có sự lột xác chân chính nào cả.

Lột xác thật sự cần đến hai mươi giọt Lạc Tinh Huyết!

“Tận lực tìm kiếm những nơi có Lạc Tinh Huyết, một khi có tin tức thì lập tức báo cho tôi biêt nói với người bên cạnh như vậy.