Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 383




“Ôi! Cô thật là to gan! Cô có biết tôi là ai không?” Trương Tỉnh Vũ vô cùng tức giận.

“Bà là ai2” Người phụ nữ hỏi một cách kỳ lạ.

“Tôi nói cho cô biết! Tôi là mẹ của chủ tịch công ty này! Mẹ của Tô Nhan!”

“Ò … vậy thì quá lợi hại rồi!”

“Các cô là người của tập đoàn Dương Hoa đúng không?”

“Bà cũng biết sao?”

“Hừ, Lâm Đồng của tập đoàn Dương Hoa các cô! Cô có biết không?” Trương Tinh Vũ tức giận nói, “Cô có biết chủ tịch Lâm của các cô sắp cưới con gái tôi rồi không? Anh ta sẽ sớm trở thành con rẻ tôi, cô còn dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó sao? Cô muốn chết sao? Tin hay không tôi sẽ để con rễ của tôi trực tiếp sa thải cô? “

“ÔI Lợi hại như vậy sao? Vậy thì bà nhanh gọi cho chủ tịch Lâm và bảo anh ấy sa thải tôi đi!” Người phụ nữ hoàn toàn không tin vào lời nói của Trương Tinh Vũ, trực tiếp hét lên.

“Gộ,..”

Trương Tinh Vũ tức giận đến mức toàn thân run lên, liền lấy điện thoại di động ra làm động tác muốn gọi.

Nhưng trêи thực tế, bà ta làm sao có số điện thoại của Lâm Đồng? Điện thoại đã được rút ra cả nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn không gọi được.

“Gọi đi, bà gọi đi! Ha, phô trương thanh thê?”, Người phụ nữ chế nhạo nói.

“Cô … cô … cô…” Mặt của Trương Tinh Vũ đỏ bừng lên.



Lâm Dương ở bên cạnh không ngừng nhíu mày, anh nhìn người phụ nữa này từ trêи xuống dưới, nhưng chưa từng gặp qua.

Nhưng mà tập đoàn Dương Hoa bây giờ là một công ty lớn, làm sao anh ta có thể biết được tất cả mọi người trong các bộ phận?

Tiếng ồn ào ở bên này dường như khiến cho những người trong phòng họp đều nghe thấy, cánh cửa được mở ra và một nhóm nam nữ bước ra khỏi đó, bao gồm cả thư ký và Tô Nhan.

Người đứng đầu là Triệu Thiên, một trợ thủ đắc lực dưới trướng của Mã Hải, người chịu trách nhiệm xây dựng chiến lược và phát triển dự án của công ty.

Lâm Dương đã từng gặp qua người này, người này đương nhiên cũng đã từng nhìn thấy Lâm Dương, nhưng lại là dáng vẻ của Lâm Dương khi không dùng kim bạc thay đổi dáng vẻ, ông ta hiện tại cũng không biết Lâm Dương.

“Bố mẹ, sao hai người lại ở đây?” Tô Nhan nhìn thấy người bên ngoài, cũng vô cùng kinh ngạc.

“Tiểu Thu, có chuyện gì vậy? Sao lại ồn ào như vậy?”

Triệu Thiên cũng với vẻ mặt khó hiểu nhìn người phụ nữ kia.

Lại nhìn thấy người phụ nữ đó dậm chân, chạy tới nhảy bổ vào vòng tay của Triệu Thiên, làm nũng nói: “A Thiên, hai tên nhà quê này đã làm hỏng giày của em. Em đã bảo họ đền bọn họ liền hành hung em, anh phải làm chủ cho eml”

“Có chuyện như vậy sao?” Triệu Thiên nhíu mày.

Tô Nhan cũng không vui, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ tên Tiểu Thu kia nói: “Thưa cô, xin cô tôn trọng một chút, hai người này là bố mẹ của tôi!”

“Bố mẹ của cô thì hay lắm sao? Bố mẹ của cô có thể không nói đạo lý sao?” Tiểu Thu cũng không khách khí, hỏi ngược lại.

“Cô làm sao có thể nói chuyện như vậy?” Tô Nhan nghiêm nghị nói.



“Tôi không quan tâm, dù sao bọn họ cũng phải đền giày cho tôi!” Tiểu Thu tiếp tục hét lên nói.

“Nhưng giày của cô cũng không hỏng!”

“Nó bản rồi! Nhà vệ sinh của công ty rách nát các cô bị rò rỉ nước! Anh có biết đôi giày này của tôi giá bao nhiêu không?”

“Thưa cô, tôi hoàn toàn cảm thấy là cô đang gây chuyện vô lý!” Tính khí tốt của Tô Nhan lúc này cũng không thể chịu đựng được.

“Tôi gây chuyện vô lý sao? Cô lại dám nói rằng tôi gây chuyện vô lý? A Thiên, anh nói chuyện này phải làm sao?”

Tiểu Thu trừng mắt nhìn Tô Nhan, sau đó quay đầu lại làm nũng với Triệu Thiên.

“Chuyện này…” Triệu Thiên cũng rất khó xử, ông ta liếc nhìn Tô Nhan rồi thở dài nói: “Cô Tô, đây vốn dĩ cũng không có gì to tát. Hay là như vậy đi, cô nói xin lỗi rồi tuỳ tiện bồi thường một chút là được rồi…”

“Giám đốc Triệu, sao anh có thể nói như vậy được?” Tô Nhan lộ ra dáng vẻ không thể nào tin được.

“Nhưng vấn đề là các cô quả thực đã làm bẩn giày của Tiểu Thu!”

“Nó chỉ là bị dính chút nước thôi, lau chút là sạch rồi, các anh…” Tô Nhan không biết nên nói cái gì cho tốt.

Triệu Thiên vừa nghe vậy thì sắc mặt tối sầm lại: “Cô Tô, tôi đã nói chuyện rất khách khí với các cô rồi. Cái gì mà dính chút nước? Làm bản thì chính là làm bản! Tôi cảm thấy yêu cầu của Tiểu Thu rất là hợp lý!” “

“Nhưng mà…”

“Nếu như cô không muốn bồi thường cũng được thôi, cô lại đây, giúp tôi lau sạch giày. Tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa!” Tô Nhan còn muốn nói cái gì đó, trực tiếp bị Tiểu Thu cắt ngang.