Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 307




Lâm Dương chắp tay phía sau đi về phía bức tường đổ nát đó.

Văn Mạt Tâm thất thần ngắng đầu lên.

Lại nhìn thấy Lâm Dương vòng qua, một chân đá tới.

“Hoàng Dao Thoái!”

Tiếng hết lại vang lên.

Lại một chiêu thức của Sùng Tông Giáo khác được sử dụng ra…

Văn Mạt Tâm bất ngờ không kịp đề phòng, bị một chân này đánh vào vai, toàn bộ xương vai trực tiếp vỡ nát, người cũng bay ra ngoài, lại rơi trêи bức tường vỡ nát kia.

Bùm…

Toàn bộ bức tường liền sụp đổ.

Đó là một bức tường dày nửa mét!

Bị Văn Mạt Tâm hai lần đụng sụp!

Cơ thể của Văn Mạt Tâm rốt cuộc đã phải chịu đựng thế lực mạnh mẽ đến thế nào?

Mọi người đều há hốc mồm, da đầu của họ như bị nổ tung trước cảnh tượng này.

“Bố!” Văn Hải liền phát ra một tiếng gọi thảm thiết, muốn xông tới.



“Đừng qua đây!”

Văn Mạt Tâm chịu đựng cơn đau dữ dội, mơ hồ hét lên, vừa nói ra lời này liền phun ra một ngụm máu tươi.

Văn Hải đâu có quan tâm nhiều đến như vậy, xông tới, nhưng các trưởng lão hai bên đã vội vàng ngăn cản anh ta lại.

“Cậu Văn , không được đi!”

Lâm Dương vẫn đang ở đó, nếu như Văn Hải đi qua, không phải sẽ gặp nạn sao?

Lâm thần y hiện tại hoàn toàn là một điên!

E rằng anh ta hôm nay sẽ thực sự thực hiện những gì mà anh ta đã nói trước đó… san bằng Sùng Tông giáo!

Đương nhiên, đây không phải là điều khiến người ta kinh ngạc.

Mà là chiêu thuật được Lâm Dương sử dụng! Tất cả đều là chiêu thức của Sùng Tông Giáo! Chính xác mà nói, chúng đều là những chiêu thức được Văn Mạt Tâm sử dụng trước đó!

Mặc dù chiêu pháp của anh còn rất thô sơ, nhưng uy lực lại vô cùng kinh người, cho dù là lực lượng, tốc độ hay thậm chí là nội lực, đều mạnh hơn so với lòng Văn Mạt Tâm rất nhiều.

“Hiểu rồi, hiểu rồi … Lâm Thần Y này trước đó bị giáo chủ dạy dỗ, không phải là anh ta thực sự đánh không lại, mà là anh ta đang có ý học chiêu thức của Giáo Chủ! Mô phỏng chiêu thức của Văn giáo chủ!”

Minh Vũ ở bên này đã nắm được manh mối, gật đầu lia lịa, lắm bẩm nói.

“Cố ý học sao?” Những người khác đều bị lời nói của Minh Ngọc làm cho sửng sót.



“Các ông nhìn Lâm thần y hiện tại, đâu có chút nào là dáng vẻ bị thương? Anh ta biết Văn giáo chủ không thể nào gây nên thương tật chết người cho anh ta, cho nên anh ta có ý không phản kháng, hoặc là nói anh ta cố ý làm ra một số phản kháng yếu ớt, bởi vì anh ta hiểu rõ, chỉ dựa vào sức lực hoang dã, cho dù có thể đánh bại Văn Giáo Chủ, cũng nhát định sẽ phải trả giá rất nhiều, vì vậy, anh ta đã giả vờ giao thủ với Văn giáo chủ trước, học chiêu thức của Văn Giáo Chủ, phân tích thủ đoạn của Văn Giáo Chủ, cho nên đối phó lại với Văn Giáo Chủ sẽ cực kỳ dễ dàng, Văn giáo chủ đã không có lợi thế nữa rồi.” Minh Vũ thờ ơ nói.

Bà ta biết một chút võ công, tuy rằng không mạnh nhưng những thứ rõ ràng trước mặt bà ta cũng có thể nhìn thoáng qua là biết được.

Nghe được lời nói này của Minh Vũ, vẻ mặt của máy người đều tràn đầy tuyệt vọng.

Nếu như ngay cả Văn Mạt Tâm cũng không thể đánh bại được với vị Lâm thần y này thì Sùng Tông Giáo còn có thể trông cậy vào ai?

“Phải làm sao đây? Các vị trưởng lão … chúng ta phải làm sao bây giờ? Sùng Tông Giáo của chúng ta phải làm sao đây?” Văn Hải vội vàng hỏi.

“Gọi tất cả mọi người lên đi, chúng ta liều mạng với tên họ Lâm này!”

“Tôi vẫn không tin là cái tên họ Lâm này có thể giết sạch tất cả người của Sùng Tông Giáo chúng ta!”

“Nói đúng lắm!”

Vài người liều lĩnh của Sùng Tông Giáo nổi giận đùng đùng nói.

“Câm miệng hết!” Một vị trưởng lão lập tức hét lên.

Mọi người không nói gì, lần lượt nhìn ông ta.

Nhưng lại nhìn thấy vị trưởng lão đó lặng lẽ liếc nhìn Ứng Phá Lãng và Kiếm Vương ở phía sau, sau đó thấp giọng nói nhỏ: “Hiện tại cậu chỉ có một sự lựa chọn, đó chính là đi mời cậu Ứng hoặc Kiếm Vương tiền bối ra tay. Hiện tại chỉ có hai người này là có thể ngăn cản Lâm Thần Y! “

Văn Hải vừa nghe thấy lập tức phản ứng lại.

Nghiến răng nghiền lợi, trực tiếp quay người đi về phía cậu Ứng.