Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 243




“Cái đó……” Long Thủ do dự một chút, sau đó thấp giọng nói: “Lâm Thần Y, là như vậy, vị đại nhân vật lần trước ra tay giúp đỡ cậu… cậu thấy…”

Ò… ông nói người đó sao?” Lâm Dương đột nhiên hiểu ra, gật đầu nói: “Ông không nói, tôi đã quên mát rồi… ô giúp tôi sắp xếp một chút đi! Tôi sẽ bớt chút thời gian đi khám cho cậu ấy.”

“Lâm thần y, anh tốt nhát nên rời đi càng sớm càng tốt, bởi vì vị đó… e rằng sẽ không kiên trì được bao lâu nữa.”

Long Thủ lại nói.

“Nghiêm trọng như vậy sao?”

Lâm Dương sửng sốt một chút: “Ông ta bị bệnh gì?”

“Bệnh lạ, tôi cũng không biết …” Long Thủ lắc đầu: “Lúc đầu tôi còn dùng một ít dược liệu quý hiếm để giữ lại mạng cho ông ta, nhưng mà ông ta càng ngày càng xấu đi, cũng không biết còn có thể kiên trì được bao lâu, muộn thêm một ngày, đều làm tăng khó khăn cho việc điều trị. “

“Tôi biết rồi.”

Lâm Dương sờ sờ cằm, sau đó nhàn nhạt nói: “Một tiếng sau sắp xếp xe đến đón tôi. Tôi sẽ đi một chuyến đến viện dưỡng lão!”

“Được!”

Long Thủ gật đầu, liền đi gọi điện thoại thu xếp.

Lâm Dương đã đến viện dưỡng lão để theo dõi sau điều trị cho Trịnh Nam Thiên.

Với phương pháp châm cứu và điều trị bằng thuốc của Lâm Dương, Trịnh Nam Thiên đã khỏe lại rôi Mọi người đều rất vui mừng.

Nhất là khi máy ông chủ lớn từ các khu vực khác nghe tin, đặc biệt mang vệ binh vội vàng đến thăm vị Lão thủ trưởng.

Trêи mặt của mỗi người đều tràn đầy vẻ kϊƈɦ động.

Tuy nhiên, Trịnh Nam Thiên lại yêu câu mọi người phải tuyệt đối giữ bí mật.

Rõ ràng trong lòng ông đã chuẩn bị sẵn kế hoạch phản công! Nếu như tin tức về sự hồi phục của ông bị rò rỉ, điều đó đối với ông mà nói rất không có lợi.



Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!

Càng huồng hồ, bản thân ông từ sau khi bị thương càng ngày càng hung hãn, ông làm sao có thể không muốn đả kϊƈɦ một chút vào dáng vẻ kiêu ngạo của đối phương.

“Tiểu Lâm, cậu chính là quý nhân của chúng tôi!”

Một người đàn ông mặc chế phục có ngôi sao trêи vai bước tới, nắm chặt lấy tay của Lâm Dương nói.

“Đâu có, khách sáo rồi.” Lâm Dương cười nhẹ một tiếng.

“Tiểu Lâm, tối nay tới đây ăn cơm đi, chúng ta uống rượu ngon thật sảng kɧօáϊ!” Trịnh Nam Thiên cười lớn nói.

“Không được rồi tướng quân, tôi lát nữa còn có chuyện phải làm.” Lâm Dương cười nói.

Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên rung lên.

Lâm Dương lấy điện thoại ra, liếc nhìn dãy số, lông mày nhíu lại.

Đây là cuộc gọi của nhà họ Lâm…

“Xin lỗi! Tôi trả lời điện thoại.”

Lâm Dương cười nói với mọi người.

“Không sao, cậu đi trước đi.”

Trịnh Nam Thiên mỉm cười nói.

Lâm Dương bắt máy.

Trong giây tiếp theo, có một giọng nói cực kỷ lạnh lùng vang lên trong điện thoại.

“Lâm Dương! Anh có phải nên cho tôi một lời giải thích không?”



“Tôi cần giải thích cái gì với anh?”

Lâm Dương đáp.

Mặc dù anh nói rất bình tĩnh, nhưng mọi người xung quanh đều nghe thấy âm thanh này, đồng loạt nhìn anh.

Những lời nói này của Lâm Dương cũng coi như khiến cho người ở đầu dây bên kia điện thoại phát cáu.

Giọng nói của anh ta trở nên lạnh lùng hơn, và cũng không khách khí hơn.

“Chúng tôi đã bảo anh liên hệ với Lâm Thần Y đó ở Giang Thành. Tại sao anh không làm điều đó? Tại sao không cho chúng tôi câu trả lời? Thế nào, anh coi những lời mà chúng tôi nói như gió thổi qua tai sao?”

“Tôi nhớ tôi cũng chưa từng hứa sẽ giúp anh liên hệ với Lâm Thần Y.” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Anh nói cái gì?” Giọng điệu của người đó ngay lập tức tăng lên một quãng tám.

“Lúc đầu anh chỉ nói xong lời này thì cúp điện thoại. Hình như anh không nghe ra ý tứ của tôi?” Lâm Dương thờ ơ nói.

“Vậy thì ý của anh là gì?” Người đó ngưng giọng lại.

“Tôi làm không được.” Lâm Dương thẳng thừng nói.

Người đó không nói gì.

“Lâm Dương tôi mặc dù là một phế vật, nhưng tôi không thể đem vợ tôi tặng cho người khác để có được địa vị cao hơn. Anh có thể không biết rõ lắm về tôi rồi.” Lâm Dương lại nói.

Lời này vừa nói ra, người bên kia điện thoại liền cười lên thành tiếng.

“Anh chẳng qua chỉ là một loài hoang dã, là một tên vô dụng, nếu không phải do mẹ anh sắp đặt để anh cưới một cô vợ xinh đẹp như hoa như ngọc, anh cho rằng anh có thể có cơ hội như ngày hôm nay sao? Đừng nói nhảm nữa, nội trong ba ngày nữa hãy cho tôi một câu trả lời.

Đây là cơ hội duy nhất, cũng là cơ hội cuối cùng của anh, nếu như không nắm bát thật tốt, anh sẽ mắt tất cả, tin tôi đi! Anh chắc cũng hiểu rõ năng lực của nhà họ Lâm rồi! “

Nói xong, người đó cúp điện thoại, hình như cũng lười nói nhảm với Lâm Dương nữa.