Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 237




“Hay lắm!”

“Thắng rồi!”

“May quá đi mát, cô Lâm thắng rồi!”

“Tôi đã nói rồi mà, đường đường là nhà họ Lâm, chẳng lẽ lại không thể đối phó được với một tên không biết chui ra †ừ xó xỉnh nào hay sao!”

“Lần này anh ta nếm mùi biết điều rồi chứ?”

Đám bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhất là Mãn Thương Hải.

Anh ta kiệt sức gục xuống đất, thở hồng hộc hồng hộc.

Xem ra là tạm thời có thể bảo vệ được nhà họ Mãn rồi.

Tuy là người này rất giỏi, nhưng chung quy vẫn không bằng được nhà họ Lâm.

Cơ mà, ngón nghề cũng tuyệt quá rồi!

Người con gái nhếch môi mỉm cười, định thu chiêu.

Chiêu điểm huyệt đấy cô đã luyện nó suốt từ ngày nhỏ cho.

tới khi trưởng thành, thuật dùng châm của cô thì không có gì để tự tin nhưng cái trò này thì lại chính là sở trường của côi Có điều…

Người con gái còn chưa đắc ý được bao lâu thì Lâm Dương bị có định đột ngột khi nãy lại bắt đầu cử động.

Không ổn rồi!

Người con gái kinh hãi.

“Cô Lâm!”

Lâm Phú đứng bên kia cũng quýnh hết lên, vọt lên như điên, đập một phát vào người Lâm Dương.

Lâm Dương trở người đập vào vùng bụng của người con gái kia.



Cô ta bị tắn công bắt ngờ nên không kịp đề phòng, bị đánh bay ra ngoài, ngã bịch xuống đất, nhưng Lâm Phú đã đuỏi đến noi rồi.

“Lão già, ông cho là tôi không giết được ông hay sao?”

Mắt Lâm Dương lạnh lẽo, dữ tợn, tay nhanh như cắt nắm chặt tấy cổ tay của Lâm Phú, giữ ông ta lại.

Bốp!

Lâm Phú ra thêm một đòn khiến cho cánh tay của Lâm Dương tê dại, run lên nhưng anh vẫn không có ý định buông tay, thay vào đó, anh rút ngân châm đâm mạnh xuống cánh tay, ngay sau đó, sức của cánh tay đang nắm lấy tay của Lâm Phú tăng vọt lên gắp máy lần, bây giờ ông ta có muốn trồn cũng không được nữa.

“Không ổn rồi!” Lâm Phú mở to mắt.

“Này, anh mau thả ông ấy ra đi!”

Người con gái nghiến răng, vọt tới ngay tắp lự, định cưỡng chế ép Lâm Dương phải buông tay ra.

Nhưng cô ta vừa mới lại gần thì cánh tay còn lại của Lâm Dương đã vươn ra, giữ chặt cổ tay của cô ta lại.

Cô ta nín thở, vội vàng điểm vào máy huyệt đạo trêи người Lâm Dương, định khiến anh tê liệt thêm lần nữa.

Nhưng khi cô ta làm xong thì Lâm Dương hoàn toàn không có dấu hiệu gì là bị tê liệt cả, thậm chí là các động tác của anh cũng không hề dừng lại.

“Cái này… Chuyện này sao có thể như vậy được! Thuật điểm huyệt của tô…” Cô ta ngắng phắt đầu lên, hai mắt trợn to khϊế͙p͙ sợ nhìn Lâm Dương.

Về phía Lâm Dương lúc ấy anh không rảnh phản ứng lại với câu hỏi của cô ta, anh nắm tay Lâm Phú rồi mạnh tay quật qua quật lại người ông ta.

Bịch!

Bịch!

Cơ thể Lâm Phú bị Lâm Dương coi như một cái bao cát, va chạm đủ mọi chỗ với cơ thể ông ta.

Bắt kể là hàng rào, núi giả hay là vách tường, cơ thể ông ta đều bị đập vào.

Chẳng bao lâu sau, người Lâm Phú đã trầy da tróc vảy, gần như xỉu đến nơi.

Đây chính là cách làm của Lâm Dương.

Anh không phải là người luyện võ nên không có máy cái thủ đoạn hoa hòe hoa sói gì hết, tắt cả những gì anh có là sự thô bạo và tốc độ.



Người con gái bị cảnh tượng trước mắt dọa, sợ ngây người.

Cô ta nghiến chặt răng, không có gắng điểm huyệt Lâm Dương nữa mà hai mắt rung rồi rồi rút một cây ngân châm từ bên hông ra, đâm mạnh về phía anh.

“Mau dừng tay lại cho tôi!”

[email protected] Ngân châm bị đâm phân nửa vào lồng ngực Lâm Dương.

Rốt cuộc lúc này Lâm Dương cũng dừng tay lại.

Lâm Phú trượt ra khỏi tay anh, ngã phịch xuống đất, không cựa quậy thêm chút nào.

Nhưng… cô ta không cảm thấy vui vì thế.

Bởi, Lâm Dương đang nhìn cô ta.

Trong đôi mắt kia tuyền là sự lạnh lùng và dữ tợn.

Mặt cô ta mình trắng bệch ra, cơ thể mềm mại run lẫy bẩy, không biết tại sao nhưng cô ta cảm giác hình như mình đã thất bại rồi.

Mà sự thật chứng minh, suy nghĩ của cô ta đúng rồi.

Lâm Dương không bị mắt năng lực hành động chỉ vì một cây ngân châm, tay chân của anh vẫn có thể cử động như cũ, thậm chí anh còn giơ tay lên, rút cây ngân châm đang đâm vào ngực mình xuống.

Anh cầm cây ngân châm trêи tay, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nó, có thể tháy được ký hiệu siêu nhỏ ở trêи đỉnh cây ngân châm.

Đó là dấu hiệu của nhà họ Lâm.

Đây là ngân châm do chính nhà họ Lâm tạo ra.

“Anh… anh muốn làm gì hả… anh… anh mau thả tôi ra…”

Rốt cuộc cô ta cũng đã biết sợ.

Cô ta muốn thoát khỏi bàn tay của Lâm Dương nhưng tay anh cứ như là kìm sắt vậy, cô ta không tài nào thoát ra được.

Cô ta chỉ có thể run rẫy như cừu non, mặc cho người ta chém giết.

“Dừng tay!”