Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 235




Tuy nhiên, câu nói này dường như hoàn toàn chọc giận Lâm Dương!

Đôi mắt của anh lạnh lùng, trong con ngươi bùng lên một tinh thần chiến đấu mạnh mẽ!

“Thật sao? Nếu đã như vậy, hãy để cho tôi xem thử y thuật và võ công của nhà họ Lâm các ông!”

Nói xong, anh trực tiếp quay người đối mặt với ông cụ.

Ông cụ có chút kinh ngạc, có lẽ không ngờ rằng Lâm Dương lại phản ứng mạnh mẽ đến như vậy.

Nhưng mà đối thủ đã muốn ra tay, ông ta cũng không thể lùi bước.

Ba năm rồi!

Lâm Dương đã đợi tròn ba năm rồi!

Mặc dù hôm nay không phải ở trêи đại hội đó! Nhưng chỉ cần đối mặt với người của nhà họ Lâm, trong cơ thể của Lâm Dương đã sôi sùng sục.

“Mẹ, thời gian ba năm đã kết thúc rồi, con phải làm những chuyện mà mình nên làm, mẹ không thể trói buộc được con, cũng không ai có thể trói buộc con nữa!”

Lâm Dương đôi mắt bắt giác đỏ lên, lòng bàn tay nâng lên.

Vút vù vù….

Hàng trăm cây kim bạc bay ra khỏi túi kim quanh thắt lưng của anh, sau đó toàn bộ đều đâm vào cơ thể anh.

“Cái gì?”

Ông cụ vẻ mặt kinh hãi.

“Dùng khí để ngự kim sao?”

Cô gái ở bên này kinh ngạc hét lên.

Đây là điều mà thậm chí đến cô ấy cũng không thể nào làm được …

Với sự gia tăng của kim bạc, thực lực và tốc độ của Lâm Dương đã tăng vọt đến mức khiến người ta khó tin, thậm chí trong sức mạnh toàn thân của anh cũng có mấy phần nội lực.

“Chết”

Một giọng nói hung hãng vang lên từ miệng của Lâm Dương.

Rồi cú đấm giáng vào người ông cụ như búa thép.

Đây…hoàn toàn là một bàn tay mang sát ý!

Đồng tử của ông cụ co lại, đôi chân toát mồ hôi lạnh đầm đìa, cơ thể lui về phía sau như một chiếc lá nhẹ.



Bùm! ! !† Lâm Dương một quyền trực tiếp đánh xuống sàn nhà nơi ông ta đang đứng.

Trong tích tắc, mặt đất vỡ ra thành từng mảnh.

Toàn bộ võ quán Mãn Thị đều bị chắn động.

Thây đòn tân công mạnh bạo như vậy, da thịt của tất cả mọi người cũng bắt đầu run lên.

Đây là đòn tần công mà người bình thường có thể tung ra sao?

Lực của cú đấm này gần như đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, thậm chí sức công phá của nó còn khinh khủng hơn so với nội lực của Mãn Thương Hải!

“Thằng nhóc, rốt cuộc cậu là ai?” Sắc mặt của ông ta trắng bệch, ông ta vội vàng hỏi anh.

Nhưng Lâm Dương cũng không có ý định nói nhảm với ông ta, thế là anh lại đứng lên, tiến lên một bước rồi lại xông tới chỗ ông ta lần nữa.

Tốc độ của anh nhanh mức khiến cho đôi mắt của người khác khó mà nhìn theo.

“Không ổn!”

Ông lão lại lùi về phía sau, sắc mặt của ông ta cũng trở nên khó coi.

Thấy Lâm Dương đã sắp tiến tới gần sát, hai quả đắm vụt tới nhanh giống như một trận cuồng phong dữ dội.

‘Vù vù vù vù vù…

Thành khẩn sinh phong.

Vẫn là cú đắm không có quy tắc nào cả.

Nhưng mỗi một cú đấm của anh lại mạnh bạo một cách khác thường, khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi.

Dĩ nhiên là thực lực của ông lão cao hơn Mãn Thương Hải một bậc, nhưng chỉ có như vậy thôi thì cũng không thể cản Lâm Dương lại được.

Sau mấy chiêu, hai cánh tay của ông lão đã run lên kịch liệt, nó có chút không nghe theo sai khiến của ông ta.

Mà đúng lúc này, Lâm Dương lại tung ra cú đấm chết người.

Một cú này trực tiếp dùng tới nội lực!

“Ông Phú! Cần thận!” Cô gái vội vàng la lên.

Hô hấp của ông lão gần như nhưng đọng lại, ông ta dùng một tay để che chắn ở ngang hông, hai chân nhanh chóng lùi về sau tốc hướng sau điểm tới, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể né kịp.

Bốp!

Quả đắm của anh đập mạnh vào cánh tay của ông lão.

Trong khoảnh khắc đó, xương cánh tay của ông lão đã bị gãy, cả cánh tay cũng vì thế mà buông xuống.



Lực còn lại vẫn chưa tiêu tán hết, mà là ập hết lên trêи người của ông lão.

Vì ông lão lùi về phía sau, cộng với sự tác động của nguồn lực này, thế nên toàn bộ lưng của ông ta theo quán tính mà đập vào phía vách tường ở đằng sau. Khi ấy, cả vách tường đó cũng vì điều này mà vỡ vụn, cả người của ông ta không khỏi run lên kịch liệt, khí huyết dâng lên cuồn cuộn.

*A2”

Tất cả những người ở hội quán võ thuật của nhà họ Mãn đều nhìn cảnh tượng này trong nỗi tuyệt vọng.

Đó là một cú đắm đáng sợ biết bao nhiêu!

Nếu ngay cả Lâm Phú cũng thể không đối phó được với người này, thì còn ai có thể cứu được hội quán võ thuật của nhà họ Mãn đây?

“Khu… Khụ.”

Lâm Phú đứng thẳng dậy, làm người ta khâm phục nhưng ông ta lại không nhịn được mà ho khan, khóe miệng của ông ta còn có chút vết máu.

Một cú đấm kia của anh đã trực tiếp khiến ông ta bị nội thương.

Nhưng điều làm người ta kinh ngạc là dù Lâm Phú đã lớn tuổi, nhưng phần xương cốt cơ thể của ông ta lại cứng cáp hơn so với Mãn Thương Hải một bậc.

Không thể không nói rằng nhà họ Lâm mạnh như: vậy, khiến người ta nảy sinh sợ hãi cũng có đạo lý.

Nhưng Lâm Dương lại một lần nữa tiến tới tấn công ông ta.

Hoàn toàn không cho Lâm Phú có cơ hội nghỉ ngơi.

Lâm Phú cắn răng một cái, ông ta lập tức đưa tay xuống bên hông mà thò vào túi, tiếp đến ông ta trực tiếp rút ra khoảng chừng mười cây kim châm, cũng ghim vào người giống như Lâm Dương đã làm vậy.

Khi đã ghim kim châm vào cơ thể, khí tức của Lâm Phú cũng đã dôi dào hơn rất nhiều.

“Ông lão kia cũng là y võ sao?” Anh Tú không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

*Ừ… Nhưng mà…” Anh Mục nói một cách do dự.

Nhờ có kim châm hỗ trợ, cánh tay bị gãy kia của Lâm Phú có thể cử động nhẹ, nhưng dù sao thì ông ta cũng không phải là Lâm Dương, nếu không có sự gia tăng sức mạnh đáng sợ kia của Lâm Dương, cho dù có đánh, thì ông ta cũng sẽ không chiếm được ưu thề.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, ông ta nhất định sẽ thua.

Cũng là y võ, nhưng trình độ của Lâm Phúc lại không cao bằng người trẻ tuổi này!

Thật đúng là không thể tưởng tượng nỗi!

Anh Mục cũng nhìn ra được, thì Lâm Phú sao có thể không biết cho được?

Nhưng bây giờ ông ta đã không còn đường nào khác để đi nữa rồi!

“Dừng tay!”