Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2337




Chương 2337:

Công Tôn Đại Hoàng bị bắt rồi!

Tất cả mọi người trợn to mắt, chăm chú nhìn cảnh tượng này.

Tốc độ của Lâm Dương quá nhanh.

Ngay cả Công Tôn Đại Hoàng cũng không ngờ Lâm Dương có thể tiếp cận ông ta chỉ trong nháy mắt như vậy, vô số những người Trường Cổ lúc này cứ như chỉ để trang trí.

“Cứu tôi! Mau cứu… tôi!”

Công Tôn Đại Hoàng vội vàng la lên.

“Thả ngài Công Tôn ral”

“Bác sĩ Lâm! Anh đừng ngông cuồng!”

Những cao thủ của Trường Cổ thi nhau xông lên.

Tuy là trước đó Công Tôn Đại Hoàng đã làm mất lòng người, nhưng mà bên dưới Trường Cổ vẫn có không ít người trung thành với ông ta.

Lâm Dương quét mắt nhìn những người đang xông tới, hừ lạnh một tiếng, muốn ra sức bóp Công Tôn Đại Hoàng một phát chết luôn.

Nhưng mà đúng lúc này.

Đùng!

Một sức mạnh khổng lồ bỗng nhiên bắn tới và nổ tung chính giữa Công Tôn Đại Hoàng và Lâm Dương.

Nổ mạnh cứ như là lựu đạn vậy.

Tuy là Lâm Dương có thân thể Tiên Thiên Cương khó bị thương nhưng không có nghĩa là anh có sức mạnh lớn lao có thể dời núi, đứng trước một lực kinh khủng đập thẳng vào mặt, anh cũng có hơi không nhịn được hơi lắc lư cánh tay, bàn tay hơi thả lỏng.

Công Tôn Đại Hoàng thừa cơ hội này rụt cổ về phía sau, trên cổ in dấu tay của Lâm Dương, nhìn rất kinh khủng.

Nhưng mà ông ta vô tư không để ý đến, vui như điên lùi về sau.

“Bảo vệ tôi!”

Công Tôn Đại Hoàng gào thét.

Người bên cạnh lập tức đánh về phía Lâm Dương.

Tuy là lúc này người xông lên tấn công Lâm Dương đã không còn nhiều như trước nhưng mà vẫn cản anh lại.

Còn Công Tôn Đại Hoàng thì quay đầu điên cuồng chạy trốn.

“Muốn chạy sao?”

Lâm Dương chợt đâm thủng vòng vây của nhóm người Trường Gổ, đuổi theo Công Tôn Đại Hoàng.

“Bảo vệ tôi! Bảo vệ tôi! Ai có thể bảo vệ tôi thì tôi sẽ cho người đó thừa kế Trường Gổ!I” Công Tôn Đại Hoàng gào lên.

Lời này vừa dứt thì lập tức có người nổi lòng tham.

Nhưng mà đa số mọi người vẫn đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Dù sao thủ đoạn của bác sĩ Lâm… quá hung tàn.

Làm gì có thứ gì quý bằng mạng sống của mình chứ?

“Mau, mau đưa tôi đi!”

Công Tôn Đại Hoàng chạy như chó nhà có tang, vội vàng lao vào đoàn người chui vào một chiếc xe gần đó.

Tài xế lập tức lái xe đi, giãm mạnh ga lao lên đường quốc lộ.

“Những người còn lại lập tức cản bác sĩ Lâm lại, đừng để cho cậu ta làm ngài Công Tôn bị thương!” Một trưởng lão của Trường Cổ rống lên.

Nhưng lời này của ông ta vừa dứt thì Lâm Dương đã vọt tới.