Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1461




Chương 1461:

 

“Toa thuốc của bác sĩ Lâm đĩ nhiên là không có vấn đề, nhưng có vài thứ nói là không thể nói rồi! Một ít nước bần, một khi bị giội lên cũng rửa không sạch.”

 

Người kia cười nỏi.

 

Mọi người vừa nghe, hai mắt tức thì sáng lên.

 

“Xã hội bây giờ, lợi hại nhất không phải chứng cứ mà là dư luận.

 

Bởi vì một số thời điểm chứng cứ cũng không ngăn nổi dư luận, chuyện này vỡ lở ra, chúng ta lại thuê thuỷ quân điều hướng dư luận.

 

Cho dù đến lúc Dương Hoa chứng minh được trong sạch, muốn hoàn toàn rửa sạch vết bần cũng không phải chuyện dễ dàng.”

 

Lâm Huy nhắm chặt hai mắt, im lặng một lúc lâu, khàn khàn nói: “Lập tức sắp xếp đi.”

 

“Vâng.”

 

Lâm Dương lập tức dồn hết sức tập trung vào việc sản xuất thuốc mới.

 

Chuyện của xưởng đã được giải quyết, Mã Hải cũng đã mang nhiều nhân tài từ Yến Kinh sắp xếp vào những cương vị của Các công nhân Dương Hoa bị loại trừ.

 

Tuy hôm nay là ngày nghỉ của tất cả công nhân Dương Hoa, nhưng nội bộ Dương Hoa cũng không bình tĩnh, không ít người vây quanh tập đoàn Dương Hoa.

 

Trong phòng bao ở nhà hàng đối diện với tập đoàn Dương Hoa, ông cụ Vương và Vương Kháng từ cửa sau đi vào, lên lầu hai đi đến một phòng bao tận cùng bên trong.

 

Một cô gái đang cầm vali, có chút căng thẳng ngồi ở bên trong.

 

Nhìn thấy ông cụ Vương bước vào, lúc này cô gái đứng dậy.

 

“Ông Vương, chú Khang.”

 

Cô gái khẽ chào một tiếng.

 

“Ngồi đi.”

 

Ông cụ Vương mặt mỉm cười bước lên trước.

 

“Có mang đồ đến không?”

 

Vương Khang khá sốt sắng hỏi.

 

“Rồi ạ, đều ở đây!”

 

Cô gái mở chiếc vali này ra.

 

Vương Khang vội vàng tiến lên, kiểm tra một vòng, quay qua nhìn chằm chằm cô hỏi: “Cô chắc chán đều là những thứ này? Không sai chứ?”

 

Tôi cùng hiểu y thuật, có điều đây đúng là phương thuốc mà tôi sao chép, sẽ không có sai.”

 

Cô gái thấp giọng nói.

 

Vương Khang không lên tiếng mà nhìn về phía ông cụ khá lớn tuổi.

 

Ông cụ lập tức tiến lên, cầm phương thuốc nhìn nửa ngày.

 

Một lát sau, khuôn mặt già nua nhưng vấn xem là bình tĩnh lại lộ ra vẻ cực kỳ ngạc nhiên và vô cùng kϊƈɦ động.

 

“Thiên tài! Thiên tài! Quả nhiên là Thiên Tài! Ông cụ liên tục hô.

 

“Thế nào? Bác Mãn, toa thuốc này là thật hay giả?”

 

Vương Khang vội hỏi.

 

“Thật, đương nhiên là thật…….Vị bác sĩ Lâm này không hồ danh là thiên tài! Anh ta có thể nghĩ ra được phương pháp chế thuốc này! Chuyện này quả thật là những bác sĩ dỏm như chúng ta cũng không dám nghĩ tới!”

 

Ông cụ được gọi là bác Mãn vô cùng xúc động.

 

“Mãn à, ông cũng coi như là một vị thầy thuốc lớn, ông đã nhìn ra phương thuốc này không có vấn đề, chính là hơn một nửa không có vấn đề!”

 

Ông cụ Vương híp mắt cười nói: “Lập tức lấy phương thuốc mới đi sản xuất thuốc! Nghe thấy không?”

 

“Cha! Bây giờ chúng ta sản xuất, cũng không đuổi kịp Dương Hoa trước khi ra tung ra thị trường.”

 

Vương Khang vội nói.