*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chạng vạng tối, Bùi Nguyên Minh chạy đến bệnh viện nhân dân Dương Thành mời ông Sơn ăn cơm.
Đời này của Chung Nam Sơn không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích đi đạo phố ăn đặc sản ở bản địa.
Đêm nay Bùi Nguyên Minh đặc biệt lái chiếc xe tải cũ nát kia, đi ăn cùng Chung Nam Sơn.
Chung Nam Sơn hiếm khi thả lỏng mấy phân, nói: "Tổng giáo đầu, tối nay cậu phải uống vài ly với tôi mới được.
" Bùi Nguyên Minh cũng không từ chối, hai người quen biết đã nhiêu năm, từng có ân cứu mạng, uống vài ly cũng là chuyện bình thường.
Bằng không Bùi Nguyên Minh của ngày thường là một giọt rượu cũng không uống.
Cùng lúc đó, Đế Cảnh Hoa Viên.
Trừ Trịnh Khánh Vân ra thì cả nhà Trịnh Tuyết Dương đều có mặt.
Bỗng nhiên, bên ngoài có một đám người đến, trực tiếp mang theo dụng cụ phá cửa, chỉ trong chốc lát đã nổ tung cánh cửa chính.
Sau đó đám người này nghênh ngang tiến vào, trên người của mỗi một người đều mang theo một loại sát khí lạnh thấu xương.
Dễ dàng thấy được, đám người này đều là xã hội đen.
Những người này sau khi đi vào cũng không hề khách khí, ánh mắt quét qua một vòng, sau cùng rơi trên người Trịnh Tuyết Dương.
"Các người là ai? Sao đột nhiên lại phá cửa nhà chúng tôi! Các người có biết cánh cửa này bao nhiêu tiên không hả? Các người có đền nỗi không?”
Thanh Linh đang ngồi đắp mặt nạ liền đứng lên, phẫn nộ mà nói.
"Bốp!" Người đàn ông cầm đầu hung ác tát vào mặt của bà ta một cái.
Mặt nạ trên mặt của Thanh Linh cũng bị đánh bay, khuôn mặt lập tức sưng phồng lên.
Rõ ràng Thanh Linh không ngờ được, vậy mà lại có người dám vào trong nhà đánh người, đây quả thực là vô cùng ngang ngược.
Trịnh Tuyết Dương lại bình tĩnh hơn rất nhiều,