*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chân Hàn Tước bật cười "xì" một tiếng, nói: "Nếu tôi đứng ở đây thì anh ta làm gì còn cơ hội nào nữa chứ?”
Nhà họ Chân ở Tứ Hải là một trong mười dòng họ hàng đầu ở Đại Hạ.
Mặc dù xếp thứ chín nhưng Chân Hàn Tước tự cho rằng không có con mèo con chó nào ở đây có địa vị cao hơn anh ta.
Lúc này, trên mặt Trịnh Chí Dụng lộ ra vẻ thù hẳn, anh ta nói: 'Cậu Chân Hàn Tước, có muốn tôi dẫn người đi bắt tên nhóc kia không?" "Không vội, bây giờ làm chuyện chính đã, còn chuyện đàn bà làm lúc nào mà chả được" Chân Hàn Tước nhàn nhạt nói, ngược lại biết cái gì mới là ưu tiên vào lúc này.
Không xa nơi đám người Chân Hàn Tước đứng chính là Vân Khởi Hải, La Thành Côn và Thanh Thiếu Bình đang đứng cạnh nhau.
Khi thấy Bùi Nguyên Minh đi tới, Thanh Thiếu Bình chợt nhíu mày, thấp giọng nói: "Thằng rác rưởi này tới đây làm gì? Thật không biết xấu hổi" Bùi Nguyên Minh là cháu rể ngoại nhà họ Thanh, mất mặt ở đây chắc chắn cũng sẽ làm nhà họ Thanh mất mặt theo.
La Thành Côn cười nói: "Ông Bình, ông đừng sốt ruột quá làm gì.
Biết đâu cháu rể ngoại này dùng cách thức không giống người khác lại có thể được ông Chung ưu ái thì sao? Nếu thật sự như vậy, đến lúc đó còn phải nhờ ông lo liệu lại cho mấy nhà chúng tôi nha'" Nói đến đó, La Thành Côn và Vân Khởi Hải đều cười phá lên.
Hôm nay, mục đích ba nhà bọn họ hội tụ với nhau rất đơn giản, đó là phải mời được Chung Nam Sơn về cùng.
Xa hơn nữa đó chính là Hạ Trung Hưng đến đây, Khổng Văn Khưu đến đây, Nạp Hoàng Chi cũng đến đây.
Nói tóm lại, hôm nay ở sân bay Dương Thành, hoặc công khai hoặc bí mật, đã quy tụ tất cả các nhân vật lớn có máu mặt ở Dương Thành.
Còn về những nhân vật lớn đến từ những nơi khác thì lại càng không rõ có bao nhiêu.
Trước đám đông, Lý Thành Đức khoanh tay đứng đó, vẻ mặt hờ hững.
Khi nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, trên gương mặt anh ta hiện lên nụ cười lạnh lùng.
Có lẽ những người khác không biết được thân
- -----------------