*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt của Tô Trường Cảnh rất tha thiết.
Ông ta cũng được xem như một thể hệ kiêu hùng nên thật sự không muốn chết.
Bởi vì nếu ông ta chết rôi thì sẽ mất hết tất cả. Bùi Nguyên Minh nhìn Tô Trường Cảnh rôi lại nhìn qua Hồng Nhân Tổ đang quỳ phục trên mặt đất, anh thản nhiên nói: “Hồng Nhân Tổ, Tô Trường Cảnh vì chuộc lỗi mà đã dâng sản nghiệp của nhà họ Tô cho tôi.
Vây ông sẽ đền cái gì cho tôi đây?”
Nãy giờ Hông Nhân Tổ vẫn không dám mở miệng, bây giờ mới run run trả lời: “Nếu cậu bằng lòng thì bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ giao hết mọi quyền lực trong giới giang hồ ở Đà Nẵng cho Ngô Kim Hổ, từ nay về sau anh ta sẽ là vị vua mới của giới giang hồ ở đất Đà Nẵng này”
Dĩ nhiên Hồng Nhân Tổ biết rất rõ là Bùi Nguyên Minh đang rất chướng mắt thế lực của ông ta nhưng Ngô Kim Hổ là cấp dưới của Bùi Nguyên Minh nên ông ta để cho Ngô Kim Hổ tiếp nhận chuyện này thì không còn gì tốt hơn nữa. Bùi Nguyên Minh không nói gì mà lại quay người rời khỏi đó.
Nếu không phải nhà họ Tô và Hồng Nhân Tổ chủ động chọc tức anh thì một đám người nho nhỏ như bọn họ là cái thá gì chứ? Vốn dĩ Bùi Nguyên Minh không có hứng thú với bọn họ. Nhưng xem ra chuyện trước mắt là giải quyết mâu thuẫn với nhà họ Lý ở Cảng Thành mới là chuyện khiến anh đau đầu, bởi vì nhà họ Lý vốn được ví như rồng bay qua sông mà.
Hơn nữa bọn họ lại dám ra tay với Hạ Vân chính là đã phạm vào điều đại kị của anh. Còn những chuyện nhỏ nhặt khác cứ giao cho Đường Nhân Đồ và Ngô Kim Hổ giải quyết là được rồi. Lập tức doanh trại Quý Đức rút quân, chỉ còn lại Ngô Kim Hổ ở lại biệt thự xử lý mọi việc. Bùi Nguyên Minh đi tới chân núi, đám người Lâm Gia Huy nhìn thấy anh rời khỏi nhưng không dám ngăn cản. Một lát sau có một viên thanh tra hỏi với vẻ nghi hoặc: “Phó tổng thanh tra, sao tôi nhìn người này thấy hơi quen quen nhỉ? Có phải chúng ta đã gặp anh ta ở bữa tiệc mừng thọ của bà cụ Thanh Kiều không nhỉ?”
Lâm Gia Huy liền tát cho anh ta một cái như trời giáng rồi gần giọng: “Có liên quan gì đến anh sao? Nhớ kỹ cho tôi, những việc hôm nay anh đã nghe thấy và nhìn thấy chỉ có thể giữ kín trong lòng.
Nếu anh dám hé nửa lời thì sẽ bị xử bắn ngay tức khắc”
Nói xong câu nói đó thì Lâm Gia Huy khế rùng mình bởi vì ông ta đã nhận ra người có khả năng hô mưa gọi gió vừa đi ngang qua bọn họ chính là cháu rể của bà cụ Thanh Kiêu.
Mà ngay cả thái độ cung kính của doanh trại Quý Đức và quân sĩ đối với Bùi Nguyên Minh thật khiến người ta phải run sợ.
Xem ra thân phận và địa vị của người này không thể xem nhẹ được. Lâm Gia Huy mới chỉ đoán trong đầu thôi mà đã run run rồi nên ông ta thê rằng sẽ giữ kín chuyện này trong lòng, xem nó như một bí mật sống để dạ chết mang theo. Trong một viên trang tư nhân ở Dương Thành. Lý Thành Đức đang lật giở từng trang từng trang của một cuốn sách cổ, sau đó anh ta ngẩng
- -----------------