*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồng hồ nhanh chóng điểm ba giờ. Người của Hồng Nhân Tổ và nhà họ Tô bây giờ đã tập trung đầy đủ ở ven hồ cách biệt thự mười sáu cây số, đứng chen chúc nhau đến con kiến cũng không chui lọt. Theo một tiếng ra lệnh, những tên lưu manh và côn đồ này cầm theo vũ khí vọt tới biệt thự ven hồ. Ở giữa đám người, Hồng Nhân Tổ và Tô Trường Cảnh cùng nhau bước tới. Một người là vua của thế giới ngâm Đà Nẵng. Một người là gia chủ dòng chính của nhà họ Tô. Hai người này đi cùng nhau, thế nào cũng khiến trời đất Đà Nẵng thay đổi, ngày đêm đảo lộn. Tốc độ của bọn họ rất nhanh, chưa đây hai ba phút đã đi đến bên ngoài biệt thự ven hồ. Mà người gác cổng cũng đã nhận ra tình hình bên này, thế nhưng ngoại trừ báo cáo với Việt Thể Long, Lâm Gia Huy cũng không dám làm gì khác. Cổng lớn của biệt thự bỗng nhiên bị đẩy ra, Bùi Nguyên Minh bước ra với khuôn mặt lạnh lùng, bên cạnh còn có Ngô Kim Hổ đi cùng. "Gia chủ! Ba nuôi! Cứu con! Cứu con!" Tô Đức Thắng nhận ra tình hình lúc này, hét âm lên, bây giờ anh ta giống như tìm được ngọn cỏ cứu mạng, mặc dù tay chân đã bị đánh gãy nhưng vẫn có thế lăn lộn trên mặt đất. "Ồn ào!" Ngô Kim Hổ đá một phát vào mặt Tô Đức Thẳng, khiến anh ta trở mình lăn mấy vòng dưới đất, phun ra một ngụm máu lớn. Tô Trường Cảnh đứng trong đám người trông thấy cảnh này, khóe mắt hơi co lại, sắc mặt lạnh lẽo vô cùng.
Thế nhưng ông ta lại không nhìn sang chỗ của Tô Đức Thẳng mà ánh mắt lại rơi vào người Bùi Nguyên Minh, gần như là nghiến răng gắn từng chữ một: "Giỏi cho một Bùi Nguyên Minh, Thế Tử Minh!" Mà ánh mắt của Hồng Nhân Tổ thì lạnh như băng, lúc nhìn vê phía Tô Đức Thắng, trên mặt ông ta vẫn luôn toát ra vẻ cưng chiều. Cả đời ông ta không có con, đến lúc tuổi đã cao lại nhận đứa con trai nuôi này, luôn luôn coi anh ta như người nối nghiệp để bồi dưỡng, không ngờ hôm nay Bùi Nguyên Minh lại không hề nể mặt mình. Lúc này, Hồng Nhân Tổ kìm nén ý nghĩ muốn giết người ở trong lòng, hít một hơi thật sâu: "Thế Tử Minh, ông cha ta có câu, lùi một bước trời cao biển rộng, đừng giải quyết mọi chuyện quá tuyệt tình, xem ra hôm nay cậu thật sự muốn làm một trận với Hồng Nhân Tổ tôi rồi!" Thế Tử Minh, nổi danh là người đứng đầu Đà Nẵng. Cho dù lúc này trong lòng Hồng Nhân Tổ và Tô Trường Cảnh đều tràn đây sát ý nhưng bọn họ cũng không dám làm ngơ. Dù sao thì trước đây nhà họ Bùi ở Đà Nẵng đã bị hủy diệt trong tay Thế Tử Minh. Cho nên lần này bọn họ mới dốc hết toàn bộ lực lượng của mình đến đây, cho dù đến giờ phút này cũng vô cùng cảnh giác. Bùi Nguyên Minh giống như không nhìn thấy
- -----------------