*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rất nhanh đã có hai người tay chân của Ngô
Kim Hổ lao đến, khống chế Tô Đức Thẳng lại.
Bùi Nguyên Minh đi đến trước mặt Hồng Thất
Phong, thản nhiên nói: “Trở về nói với Hồng Nhân
Tổ, lời nói lúc nãy của tôi vẫn còn có hiệu lực như
cũ, nếu ông ta muốn cứu đứa con trai nuôi này thì
cứ đến lạy ba lân chín lạy đi”
“Đương nhiên, nếu như ông ta cảm thấy bản
thân có thể đối đầu với tôi, không ngại thì có thể
kết hợp với nhà họ Tô cùng đến đây, tôi cũng đỡ
phải chỉnh đốn từng đám một.”
Lời nói vừa dứt, Bùi Nguyên Minh quay người
rời đi.
Còn Ngô Kim Hổ thì chụp lấy Tô Đức Thắng
kéo đi theo.
Mãi đến khi bóng dáng của bọn họ đã biến
mất, Hông Thất Phong cũng không dám đi lên
ngăn cản.
“Thằng ở rể, rốt cuộc là ai chứ...” Sắc mặt của
Hồng Thất Phong thay đổi.
Trước khi bọn họ ra tay đã từng điều tra qua
rôi, vị này nhiều nhất cũng chỉ là người đại diện
của Thế Tử Minh mà thôi.
Nhưng bây giờ xem ra, thân phận của đối
phương dường như không có đơn giản giống như
bọn họ điều tra đến như vậy.
“Anh Phong, bây giờ phải làm gì đây? Chẳng
lẽ chúng ta lại trơ mắt nhìn bọn họ dẫn cậu chủ
nhỏ đi sao?” Một tay chân bên cạnh Hồng Thất
Phong sắc mặt khó coi mở miệng nói.
Hồng Thất Phong không có trả lời anh ta.
Thân thủ của Ngô Kim Hổ tốt hơn anh ta, mà
tám phần lại là bộ binh giải nghệ.
Loại người này, trời sinh là khắc tinh của bọn
họ, thậm chí đến những thuộc hạ kia của Ngô
Kim Hổ đều có hàng ngàn dây mơ rễ má với bộ
binh.
Ở dưới tình huống này, Hồng Thất Phong
cũng không muốn mạo hiểm tính mạng cứu
người dưới khả năng thất bại cao này.
Chuyện này, chỉ sợ là đến khi Hồng Nhân Tổ
tự mình ra mặt mới có thể giải quyết.
“Aizz, ông Nhân Tổ, ông vốn dĩ đã rửa tay gác
kiếm, bây giờ vì một người con nuôi, không biết
đã đắc tội đến ai nữa, có đáng giá không chứ?”
Trong lòng Hồng Thất Phong bùi ngùi.