*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bùi Nguyên Minh gật đầu: “Được.”
“Bùi Nguyên Minh, anh không thể ở lại được,
bọn họ không phải là người tốt lành gì đâu, bọn
họ..." Trịnh Khánh Vân liều mạng lắc đầu, dưới cái
nhìn của cô, cho dù Bùi Nguyên Minh có thể đánh
lại nhưng mà đối có phương lại có nhiều người
như vậy thì nếu như anh ở lại cũng chỉ có một kết
cục duy nhất đó chính là chết.
“Em đi trước đi, đi tìm Khánh Vân, con bé cần
em. Ngoài ra còn chưa biết ba mẹ ở đâu nữa, em
nhanh chóng liên lạc với bọn họ đi”
Bùi Nguyên Minh trâầm giọng mở miệng.
Sau đó anh nhìn mấy người quản lý cấp cao
của tập đoàn Thiện Nhân một chút.
Trên thực tế mấy người quản lý cấp cao này
đã nhận ra thân phận của Bùi Nguyên Minh rồi, dù
sao trước đó lúc ở buổi lễ điều chỉnh tài sản thì
Bủi Nguyên Minh cũng đã lộ mặt qua.
Thế nhưng bọn họ cũng đều biết thân phận
của Bùi Nguyên Minh là tuyệt đối bí mật.
Giờ khắc này ở dưới sự ra hiệu của Bùi
Nguyên Minh, bọn họ đương nhiên không dám
nói thừa mà trực tiếp kéo Trịnh Tuyết Dương còn
đang khóc lóc chạy ra ngoài.
Lúc này đây, Hồng Thất Phong đang khoanh
tay, quả nhiên là không có bảo người chặn đường
bọn người Trịnh Tuyết Dương lại.
Có điều trên đường đi, mấy tên côn đồ xuất
hiện càng ngày càng nhiều, cuối cùng đã có mấy
trăm người vây quanh Bùi Nguyên Minh.
Chỉ có thể nói Hồng Nhân Tổ không hổ là vua
của Đà Nẵng, mỗi một tên tai sai đều có thể có
thực lực mạnh đến như vậy.
Chẳng qua Bùi Nguyên Minh chỉ dùng vẻ mặt
hờ hững nhìn cảnh tượng này, biểu cảm không có
thay đổi gì lớn.
Mười phút sau, những người quản lý cấp cao
này đã dẫn theo Trịnh Tuyết Dương rời xa công
trường.
Giờ phút này Trịnh Tuyết Dương đã không còn
chút sức lực nào, sắc mặt cô tái nhợt mở miệng
nói: “Chông tôi, anh ấy không có sao chứ...”
Một người quản lý cấp cao dùng ánh mắt
phức tạp trả lời: “Cô Dương à, cô yên tâm đi, có
người dám ở địa bàn của tập đoàn Thiện Nhân
chúng tôi gây sự thì đó chính là gây khó dễ với
Thế Tử Minh”