*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt Đường Nhân Đồ đầy sự áy náy, anh ta
nói: “Tổng giáo đầu, vì sắp tới có liên quan đến
chuyện bộ quân sự ở Đà Nẵng bị thay đổi nên
thuộc hạ không bảo vệ được em dâu cho tốt,
thuộc hạ...
Bùi Nguyên Minh phất tay, anh chậm rãi nói:
“Anh nói chỗ quan trọng nhất đi”
Đường Nhân Đồ hít sâu một hơi, nói: “Đã điều
tra chuyện này xong rồi, có lẽ người ra tay chính là
Tô Đức Thắng, Thế Tử của nhà họ Tô. Ba nuôi của
anh ta là Hồng Nhân Tổ, vua của thế lực ngâm ở
Đà Nẵng. Mấy tên lưu manh ngày hôm đó chính là
cấp dưới của Hồng Nhân Tổ”
“Bây giờ Tô Đức Thắng đang nhắm vào tổng
giáo đầu mà ra tay, bên phía chị dâu khá là may
mắn, vì tình cờ lúc ấy có một vị lãnh đạo cấp cao
của tập đoàn Thiện Nhân đang bàn chuyện làm
ăn ở công trường nên bây giờ vẫn bình an vô sự.
Nhưng mà cô hai thì bị bọn họ bắt đi lúc còn ở
trong trường, nghe nói là bảo vệ trường học có
ngăn cản nhưng cũng bị đám người kia đánh đập.”
Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh dịu đi một chút,
may mà Trịnh Tuyết Dương không gặp phải
chuyện gì, nếu không thì anh không hối hận kịp
rôi. Thấy cảnh này, Đường Nhân Tô nói tiếp:
“Nhưng vào mười phút trước, chắc là bên phía Tô
Đức Thắng đã nhận được tin này. Anh ta đã dẫn
một số người đến công trường xây dựng khu du
lịch núi Bạch Vân, ban nãy tôi đã gọi vài anh em
qua đó rôi”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh như băng, thật
sự là anh không muốn sử dụng cơ quan quan
trọng của doanh trại Quý Đức trong rất nhiều
chuyện. Nhưng mà bây giờ có người liên tục
khiêu khích giới hạn của anh.
Bùi Nguyên Minh đang định nói gì đó, bỗng
nhiên anh nghe thấy tiếng động cơ ô tô âm ï vọng
tới từ bên ngoài giống như đang có rất nhiều xe
đến đây vậy. Ngay vào lúc này, Ngô Kim Hổ sải
bước nhanh nhẹn đi vào, anh ta nặng nề nói:
“Tổng giáo đầu, đó là những người đến từ đồn
cảnh sát Dương Thành, người đi đầu là Lâm Gia
Huy.”
Bùi Nguyên Minh im lặng trầm ngâm trong
chốc lát rồi nói: “Để Nhân Đồ xử lí việc này đi”
Lúc này, ở bên ngoài biệt thự, Lâm Gia Huy
nắm lấy vũ khí nóng bên hông mình, vẻ mặt hết
sức lạnh lẽo. Ban nãy ông ta nhận được điện
thoại từ bên phía nhà họ Tô, bọn họ nói ở đây có
người cố ý làm loạn, bảo ông ta dẫn đội mình đến
giải quyết. Vì ông ta có quan hệ dây mơ rễ má khá
sâu với nhà họ Tô nên bây giờ không muốn đến
cũng phải đến.
Khi Lâm Gia Huy nhìn thấy hai người lính đang
gác ngoài cổng biệt thự, mặt ông ta trắng bệch
trong nháy mắt. Mới nhìn qua thì thấy mấy người
này có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng vấn đề là bên
hông bọn họ đều đeo một thanh đao dài.
Đây chính là doanh trại Quý Đức nức tiếng
gần xa! Là một trong những đội quân cao nhất
trong chín đội quân ở Việt Nam!
Nhất là thủ lĩnh Đường Nhân Đồ của doanh
trại Quý Đức, người này được tôn sùng là chiến
thân số một của Đà Nẵng, có thể ngồi ăn cơm
chung với người đứng đầu Đà Nẵng và lãnh đạo
của bộ quân sự ở Đà Nẵng.
Đó là người mà ông ta không thể chọc được!
Mà vào lúc này, Đường Nhân Đồ ấn chuôi đao,