*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tên côn đồ dẫn đầu nghe vậy bèn phá lên
cười: "Hồ ly nhỏ à, cô cho rằng chuyện cô gọi điện
thoại bọn tôi không biết sao?"
"Sau khi anh rể cô trêu chọc thế tử của chúng
tôi, mấy hôm nay lại dám bỏ chạy!"
"Nếu như không phải vậy thì anh ta đã chết từ
lâu rồi!"
"Chính là vì muốn anh ta quay về, bọn tôi mới
cho cô cơ hội gọi điện thoại. Nếu không thì cô
nghĩ mình có cơ hội sao?"
Trong lúc nói chuyện, tên côn đồ dẫn đầu đi
đến bên cạnh Trịnh Khánh Vân, nắm tóc kéo đầu
Trịnh Khánh Vân lên.
"Ái chà, cũng xinh phết đấy chứ!"
"Mấy anh em, mọi người cũng lâu rồi chưa ra
ngoài vui vẻ, hôm nay xem như anh đây mời
khách. Tất cả cứ đến thư giãn một chút đi!"
Tên dẫn đầu vừa nói vừa đứng lên bắt đầu cởi
thắt lưng quần.
Trịnh Khánh Vân cũng không phải trẻ con ba
tuổi, sao có thể không hiểu bọn họ muốn làm gì
chứ?
"Đừng, đừng!"
Lúc này vẻ mặt kiên cường của cô ta đã bị
dọa đến mức tái đi, liên tục lùi vê phía sau. Dù
cho trên đất toàn là bùn cũng không sợ.
"Ha ha ha, hồ ly nhỏ à, bây giờ cũng biết sợ rôi
đấy cơ à?"
"Nhưng cô cứ yên tâm, mấy anh cũng để ý
đến em, tại sao lại làm em ở đây được?"
"Người đâu, tắm rửa sạch sẽ cho cô em này
cho ông!"
Theo lệnh của tên cầm đầu, lập tức có người
mở ống nước, bắt đầu cọ rửa người Trịnh Khánh
Vân.
Quần áo của Trịnh Khánh Vân vốn đã mỏng
manh, lúc này đây đã dính sát người, lập tức nổi
bật lên dáng vẻ lả lướt hấp dẫn.
Cả đám côn đồ này nhìn thấy đều đỏ hết cả
mắt, giờ phút này tên câm đầu đột nhiên kéo
quần mình xuống bổ nhào qua.
"Em gái nhỏ à, anh đây..."
Ngay lúc tên côn đồ cầm đầu đang muốn trổ
tài thì đột nhiên, vách tường biệt thự vang lên một
tiếng rất lớn. Một giây sau xuất hiện một chiếc
Toyota Pula đâm thẳng vào khiến tường đổ xuống.