Chàng Rể Quyền Thế

Chương 928




“Ý ông là sao?"

Bùi Nguyên Minh bình tĩnh hỏi lại.

Dương Định Quốc nói khẽ: “Tô Đức Thắng là kẻ không có bao nhiêu bản lĩnh mà lại có thể trở thành Thế Tử nhà họ Tô, nguyên nhân lớn nhất là vì anh ta có một người ba nuôi tốt." “Là ai?” “Đại ca đường phố Đà Nẵng, Hồng Nhân Tổ." Dương Định Quốc nặng nề đáp, mặt mày hết sức nghiêm túc.

Thân phận của Hồng Nhân Tổ rất cao, là một người nói sao là làm vậy ở Đà Nẵng này. Tuy rằng Dương Định Quốc là người đứng đầu ở Dương Thành nhưng cũng không dám trêu chọc Hồng Nhân Tổ.

Bùi Nguyên Minh mỉm cười: “Ý của ông là Tô Đức Thắng sẽ nhờ Hồng Nhân Tổ đến gây sự với tôi sao?" “Đại khái là như thế." Dương Định Quốc nghiêm nghị nói: “Tôi biết cậu Minh không phải là người tầm thường nhưng vấn đề là nhà họ Tô có tiền, Hồng Nhân Tổ có người. Hai phe gom lại một chỗ, không đơn giản chỉ là một cộng một bằng hai, xin cậu Minh phải cẩn thận thì hơn."

Bùi Nguyên Minh quay đầu lại, đánh giá Dương Định Quốc từ đầu đến chân rồi hờ hững nói: “Không phải ông rất mong chờ giữa tôi và Tô Đức Thắng nên có xung đột thật lớn, tốt nhất là hai phe đều thiệt hại à?” "Tôi không dám” Dương Định Quốc chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Bùi Nguyên Minh, ông ta nhanh chóng cúi đầu.

Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nói: “Bây giờ ông đang lợi dụng tôi, coi tôi là quân cờ, bây giờ tạm thời coi như quên chuyện lúc trưa đi. Tuy nhiên những gì giữa chúng ta đã tính toán xong rồi, nếu mà có lần sau thì ông tự biết hậu quả đi."

Ngay khi cả người Dương Định Quốc đầy mồ hôi lạnh, Bùi Nguyên Minh lại nhún vai tỏ vẻ chả sao cả, anh nhìn ra bốn phía: "Tất cả mọi người đừng dè dặt như thế, không phải đây là buổi họp mặt về học thuật à? Phải làm gì thì cứ làm đi”

Dương Định Quốc phản ứng lại rất nhanh, ông ta giảng hòa: "Mọi người cứ làm như những năm trước là được, coi như chuyện ban nãy chưa từng xảy ra nhé!”

Tất cả mọi người đều về lại chỗ ban đầu, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Bùi Nguyên Minh không giấu được vài phần tò mò nóng rực. Chẳng qua là vì có suốt cả buổi, Dương Định Quốc vẫn luôn ngồi cạnh Bùi Nguyên Minh nên bọn họ mới không dám đến gần.

Cứ thế qua nửa tiếng sau, Bùi Nguyên Minh cảm thấy không có gì thú vị, vì cái gọi là lãnh đạo cao cấp của ngành giáo dục này không khác gì những người khác, chẳng vì học tập nhiều năm mà biết tiết chế gì cả. Ngược lại, lòng hám lợi và công danh của những người này còn nặng hơn.

Nói ngắn gọn là Bùi Nguyên Minh rất thất vọng với những người được gọi là thành viên hội đồng quản trị trong trường học. Coi bộ đêm nay không thể tìm được trường học xứng đáng để anh tôn kính rồi. "Một buổi gặp mặt không thú vị gì cả, tôi đây đi trước” Bùi Nguyên Minh đứng lên, Lý Tuyết Vân cũng rời khỏi đây, Bùi Nguyên Minh bèn nói: “Không cần đâu, cô ở lại đây mới có ích."

Sau khi Bùi Nguyên Minh đi rồi, bầu không khí trong buổi giao lưu học thuật mới trở lại bình thường. "Trời ơi! Rốt cuộc cái người ban nãy có thân phận gì vậy?" "Gia chủ Cảnh còn phải xin lỗi anh ta? Thật là đáng sợ quá mà!" "Mọi người à, tôi cảm thấy chuyện này sẽ không kết thúc một cách nhẹ nhàng như vậy đâu. Mọi người thấy thái độ của Tô Đức Thắng rồi đấy, mấy ngày tiếp theo chắc là sẽ có chuyện gì lớn xảy ra đấy!" "Suyt! Đừng có nói bậy, chúng ta không thể làm mích lòng bất kỳ phe nào trong hai phe này đâu!"

Nghe vậy, mọi người cũng không dám nói gì sai nữa. Lý Tuyết

Vân nghe bọn họ bàn tán, bây giờ vẻ mặt của cô ta rối rắm đến mức tận cùng. Coi như cô ta đã hiểu được, chắc chắn Bùi Nguyên

Minh là một người tai to mặt lớn, còn là người có phẩm chất đạo đức rất tốt.

Nhưng vấn đề là anh đã kết hôn rồi.

Nghĩ thế, trong lòng Lý Tuyết Vân cảm thấy hơi tiếc nuối.

Ở Để Cảnh Hoa Viên.

Bùi Nguyên Minh nghiêm túc mở điện thoại ra, anh bắt đầu xem xét vài tư liệu về trường cao đẳng đại học. Trịnh Tuyết Dương vừa về đến nhà, cô tò mò nhìn cảnh này, bèn nói: “Anh làm sao the?"