Chàng Rể Quyền Thế

Chương 907




"Bịch!"

Tô Trạch Minh là người đầu tiên không chịu đựng nỗi đả kích đó, ngã khụy ngay xuống đất. "Bịch!" "Bịch!" "Bịch!"

Hiệu trưởng và các thành viên ban quản trị trường đều quỳ xuống đất, gương mặt ai nấy cũng đầy vẻ tuyệt vọng.

Bởi vì khi bị liệt vào danh sách đen trong giới giáo dục Dương Thành thì đồng nghĩa với việc sự nghiệp giáo dục đời này của bọn họ đã hoàn toàn bị tiêu tan.

Đây là kết cục mà bọn họ không thể nào ngờ tới được. "Về phần trò, trò, trò! Còn có trò!" "Thân là học sinh mà không chăm lo học tập, lại đi đặt điều làm nhục bạn học của mình!” "Tất cả các trò đều bị ghi lỗi nặng, mỗi trò cấm học một tháng!"

Mấy người bạn cùng lớp của Tô Thiên Oánh ở bên dưới nghe thấy Châu Kiến Bình nói như thế thì mặt ai nấy đều trắng bệch ra, ngồi bịch xuống đất.

Mặc dù không đuổi học bọn họ nhưng cho nghỉ học một tháng cộng với việc ghi lỗi nặng thì bọn họ về nhà biết ăn nói làm sao? Thậm chí việc thi cử và tìm việc làm sau này đều sẽ bị ảnh hưởng bởi sự việc ngày hôm nay.

Nhưng đó là do họ tự làm tự chịu, các thầy trò đứng ngoài xem căn bản không có ai đồng tình với bọn họ cả. "Còn về hai trò Tôn Minh Triết và Tô Thiên Oánh, bây giờ bắt đầu thông báo phê bình và đuổi học khỏi trường, hơn nữa còn phải xin lỗi bạn Trịnh Khánh Vân ngay tại đây, nếu không thì bất cứ trường học nào trong Dương Thành cũng sẽ không tiếp nhận hai trò!"

Tôn Minh Triết và ba mẹ anh ta đều quỳ "bịch" xuống đất. Cả gia đình bắt đầu nhận lỗi: “Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi thật sự đã sai rồi!" “Bạn Khánh Vân, xin hãy tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi đảm bảo sau này sẽ không dám nữa”

Thậm chí ba mẹ của Tôn Minh Triết còn khấu đầu, đến mức mặt đất kêu lên "bốp, bốp, bốp".

Bởi vì họ đều hiểu rằng, nếu như hôm nay không thể có được sự tha thứ của Trịnh Khánh Vân thì có trời mới biết có còn sự trừng phạt nào đáng sợ hơn nữa không.

Cảnh tượng đó khiến Trịnh Khánh Vân thấy hơi mềm lòng, nhưng lúc này cô ta cũng không dám mở miệng xin xỏ giùm.

Tô Quốc Cường và Tô Thiên Oánh đưa mắt nhìn nhau.

Một lúc sau, đột nhiên Tô Quốc Cường đá cô con gái với vẻ mặt đầy ấm ức của mình một đá khiến cô ta ngã lăn ra đất.

Sau đó ông ta đã cắn răng quỳ xuống dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người. "Bịch..."

Những người khác quỳ xuống đều không khiến cho mọi người kinh ngạc là mấy nhưng khi nhìn thấy Tô Quốc Cường quỳ xuống thì ai nấy cũng bất ngờ đến ngây ra. Thậm chí đến nhà Tôn Minh Triết cũng quên mất việc khẩu đầu.

Đây là ông Cường, Tô Quốc Cường đấy!

Nhưng không ngờ lúc này ông ta đã quỳ xuống! Sắc mặt Tô Quốc Cường khó coi đến cực độ nhưng ông ta không thể không quỳ.

Thực ra lúc Dương Định Quốc đến thì ông ta còn cảm thấy bản thân còn có cơ hội lật ngược thế cờ.

Nhưng khi ông ta nhìn thấy thái độ của thư ký Hạ Trung Hưng thì ông ta đã hiểu ra.

Ông ta đã thua rồi.

Thua một cách hoàn toàn.

Việc duy nhất ông ta có thể làm lúc này là nhận sai, hơn nữa cầu mong là chuyện này đừng kéo theo nhà họ Tô vào. Vì ông ta đã nhìn ra được thân phận của người trước mặt ông ta, e rằng đến cả nhà họ Tô cũng không đụng đến được.

Mặc dù không biết nhân vật lớn như thế ở Dương Thành từ đầu chui ra nhưng lúc này Tô Quốc Cường lại khom lưng quỳ gối, rồi nói lí nhí như không hở răng. "Anh Minh, sự việc này từ đầu đến cuối đều là lỗi của tôi!" "Tôi đã không quản giáo tốt con gái mình để nó ngỗ ngược, bướng bỉnh” “Còn tôi thì đã quen cậy thế hiếp người, không biết công đạo là thứ gì." "Hôm nay tôi nhận lỗi tại đây, chỉ mong anh Minh có thể làm người quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho cha con chúng tôi." Tô Quốc Cường vừa dứt lời thì bắt đầu khấu đầu “bốp, bốp, bốp” dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.

Bùi Nguyên Minh nhìn thấy bộ dạng thảm hại của đám người đó thì cười lạnh và nói: “Nếu như không phải vì thân phận của tôi, nếu như không phải vì không thể đắc tội với tôi thì đám người các người có quỳ ở đây mà ân hận không? Có ở đây mà nhận lỗi không?”