Chàng Rể Quyền Thế

Chương 901




"Hây, đúng là chó cắn Lã Động Tân, sống trên đời không biết lòng người tốt!"

Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác cùng thở dài, cả hai trưng ra bộ mặt tiếc thay cho Vương Thái Hợp, như thể ông ta đã bỏ lỡ qua một cơ hội vô cùng tốt vậy.

Cảnh tượng vừa xảy ra trước mắt khiến đám người Lý Vân Bằng đang há miệng cười bỗng im bặt lại, lúc này trong đầu họ hiện lên cả tá dấu chấm hỏi, họ gần như không thể hiểu được chuyện này.

Chẳng lẽ não của Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác có vấn đề gì sao? Hay là họ thật sự có con át chủ bài trong tay? "Ông Hợp, thân phận của cậu chủ Minh là thứ mà tất cả các người đều phải ngước nhìn!" Khi nói ra những lời này, vẻ mặt Châu Kiến Bình trông cực kỳ nghiêm túc.

Nhưng đáp lại sự nghiêm túc đó của anh ta lại là một trận cười ha hả từ đám người đứng xem.

Tô Thiên Oánh mở mồm đầu tiên, cô ta lớn tiếng nói: "Ông Hợp à, ông đừng để bị lừa, tên đó chẳng qua chỉ là một thằng ở rể thôi a." . Truyện Mỹ Thực

Câu nói vừa thốt ra khỏi miệng cô ta, lọt vào tai những người khác, chỉ trong nháy mắt cả đám bọn họ đều trưng ra bộ mặt khinh khỉnh cạn lời.

Từ khi nào mà thân phận con rể lại biến thành kiểu thân phận của bậc quan, khiến người khác phải ngước đầu nhìn lên chứ.

Còn về phần Tô Quốc Cường, từ đầu chí cuối ông ta không nói lời nào, chỉ im lặng quan sát Bùi Nguyên Minh một cách tỉ mỉ nhất.

Theo quan sát của ông ta, đối mặt với chuyện đang diễn ra ngay trước mắt, anh vẫn giữ vẻ thờ ơ, bình thản, hay thậm chí là coi tất cả diễn biến câu chuyện nhẹ tựa mây trôi. Chẳng lẽ người đàn ông này thật sự có thân phận cao quý sao? Nhưng nếu vậy thì tình huống này là sao chứ?

Anh chẳng phải được coi là một kẻ hèn đi ở rể, xung quanh chỉ toàn những kẻ dân thường, như vậy thì có thể quen được ai tai to mặt lớn kia chứ?

Cả kể anh có quan hệ rộng đến đâu đi chẳng nữa nhưng chẳng lẽ lại quan hệ rộng hơn cả phó lãnh đạo của Dương Thành là Vương Thái Hợp hay sao?

Đấy là còn chưa kể bên phía ông Hợp còn có đám Lý Vân Bằng, họ đều là những người quyền lực trong sở cảnh sát của Dương Thành.

Cho nên để so về gia thể thì tình hình này chẳng phải nên được kết luận phần thắng thuộc về ông Hợp sao? Một người với thân phận ở rể mà lại đứng đây so đo ra vẻ, như vậy liệu có khác nào tự tìm đường chết không.

Bùi Nguyên Minh phất phất tay, Châu Kiến Bình và Tiền Đồng Trác không dám nói gì thêm nữa, họ lập tức cúi đầu đứng sang bên cạnh.

Bùi Nguyên Minh chuyển tầm nhìn về phía ông Hợp, lúc này nét mặt anh lộ ra vẻ tò mò, mở miệng cười nói: "Vương Thái Hợp, ông không biết tôi sao?" "Hỗn láo! Tên của ông Hợp là để một đứa đi ở rể như anh gọi sao?"

Lý Vân Bằng là người há to mồm kêu đầu tiên. “Đúng vậy, loại người bỏ đi như cậu vốn dĩ không có tư cách nói chuyện với ông Hợp!"

Tô Quốc Cường là người thứ hai lên tiếng, ông ta nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh bằng vẻ mặt lạnh lẽo.

Vương Thái Hợp khẽ nhíu mày, ông ta là người của bộ máy hành chính Dương Thành, trước giờ luôn hành sự ổn thỏa, khôn khéo và thông minh, giờ phút này ông ta mới bắt đầu nhẩm nuốt ý tử trong câu nói của Bùi Nguyên Minh một cách tinh tế.

Không lẽ, ông ta thật sự quen Bùi Nguyên Minh hay sao? Nhưng theo những gì ông ta biết thì chẳng phải anh là một đứa đi ở rể đó sao? Vậy thì có quen biết gì nhau đâu chứ?

Vương Thái Hợp đã cố gắng lục lọi trí nhớ, nhưng đáng tiếc ông ta không thể tìm ra manh mối nào cả. Mà cũng đúng thôi, chuyện này không thể trách Vương Thái Hợp được.

Trong bữa tiệc mừng thọ bà cụ nhà họ Bùi, người đứng đầu của gia tộc Bùi Thị ngày đó, Bùi Nguyên Minh đã dùng thân phận Thế Tử Minh ra dự tiệc và tiếp đón mọi người. Mà lúc đó, một người nhỏ nhoi như Vương Thái Hợp được mời đến dự đã là phúc phần lắm rồi, vậy nên ông ta nào dám ngẩng đầu nhìn mặt anh chứ, từ đầu đến cuối chỉ cúi gằm mặt xuống thôi. Cho nên ngày hôm nay không nhận ra Bùi Nguyên Minh cũng là hết sức bình thường.

Dường như anh cũng không để tâm đến vẻ mặt khinh khỉnh của đám người ngoài cuộc lắm. Anh nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm mình kia, cười nói: "Ông là Tô Quốc Cường đúng không? Thường được gọi là ông chủ Cường nhỉ? Quả không hổ danh nhà họ Tô được coi là một trong những gia tộc đứng đầu ở Dương Thành, từ phong thái lẫn thực lực cũng không tệ nha."

Có vẻ Bùi Nguyên Minh đang khen ngợi nhà họ Tô. "Cậu cũng biết nhà họ Tô chúng tôi là một trong những gia tộc đứng đầu sao?" "Vậy mà còn dám đắc tội với người nhà họ Tô chúng tôi sao? Chẳng lẽ đến cả chữ chết anh cũng cần để người khác dạy cách đánh vần hả gì?"

Tô Thiên Oánh cười khẩy, mở miệng giễu võ dương oai.

Bùi Nguyên Minh trưng ra bộ mặt cười cợt nhìn đám người nhà họ Tô như đang nhìn một đám diễn hề thay vai nhau giành lời thoại, anh hờ hững nói: "Nếu tôi đã biết nhà họ Tô các người thuộc những gia tộc đứng đầu ở Dương Thành mà vẫn dám tự tin đứng đây bình thản đợi các người tới. Chẳng lẽ các người không biết thử động não nghĩ xem tôi lấy đầu ra sự tự tin đó à?"

Nghe đến đây, Tô Quốc Cường thoáng giật mình một cái.

Tô Trạch Minh bắt đầu sửng sốt.

Và cuối cùng, ngay cả Vương Thái Hợp cũng giật mình, sau cùng là biểu cảm sửng sốt lan tràn khắp khuôn mặt ông ta.

Tuy nhiên chỉ một lát sau, Tô Trạch Minh lập tức lấy lại phong độ, anh ta cười khẩy nói: "Tên ở rể kia, anh tự tin như vậy chẳng phải là nhờ có Châu Kiến Bình chống lưng sao? Tôi vừa cho người điều tra thử rồi." "Lúc anh đứng gọi điện thoại, trùng hợp Châu Kiến Bình cũng nhận một cuộc điện thoại, cuộc gọi kia chính là anh gọi sao?"