Chàng Rể Quyền Thế

Chương 892




Tiền Đổng Trác, người đứng thứ hai trong hệ thống giáo dục Dương Thành.

Tô Trạch Minh, chủ tịch của trường cấp ba Dương Thành. Các vị giám đốc và hiệu trưởng của trường cấp ba Dương Thành.

Cuối cùng là ba mẹ của Tôn Minh Triết, ngay cả Tôn Minh Triết cũng có mặt ở đây.

Thấy những người có địa vị cao đó lần lượt xuất hiện thì đám người Tô Thiên Oánh đang ngồi ở bên dưới vẫn không ngừng cười cợt một cách chế nhạo. Nhưng khi thấy ba mẹ Tôn Minh Triết và anh ta bước đài chủ tịch với vẻ mặt ủ rũ thì họ đã bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.

Vì mẹ của Tôn Minh Triết nổi tiếng là một người phụ nữ chua ngoa, đanh đá với tài chửi bóng chửi gió rất gớm ghiếc, thế nhưng hôm nay trông bà ta lại héo rũ như hổ không xương, sắc mặt thì tái nhợt như thể chỉ một cơn gió thổi qua cũng đủ làm bà ta ngã xuống.

Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được trên mặt Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác là vẻ nghiêm túc vô cùng, dường như hai người họ đang nhìn về phía Bùi Nguyên Minh bằng vẻ kính cần.

Bấy giờ vẻ mặt của Tô Trạch Minh và ban quản trị trường cấp ba Dương Thành đều trở nên vô cùng khó coi. Bùi Nguyên Minh thì liếc mắt nhìn ba của Tôn Minh Triết bằng ánh mắt lạnh lùng.

Mới vừa rồi người đàn ông này còn đang dở thói kiêu căng, phách lối, thế mà bây giờ ông ta chỉ cảm thấy chân mình như đang mềm nhũn ra, quỳ thẳng xuống nghe “bộp” một tiếng.

Nhìn thấy ông ta quỳ xuống thì mụ vợ chua ngoa, đanh đá của ông ta cảm thấy không cam lòng chút nào, nhưng bà ta chỉ có thể quỳ xuống theo chồng bằng vẻ mặt dữ tợn, Về phần Tôn Minh Triết, người vừa mới bị lôi về đây thì đang ngày ngẩn cả người, anh ta vẫn chưa phản ứng kịp với những chuyện đang xảy ra trước mắt mình. Anh ta còn tưởng mình được kéo đến đây là để đưa ra những bằng chứng phạm tội của Trịnh Khánh Vân chứ, thế nhưng cảnh tượng đang diễn ra trước mắt anh ta là sao đây?

Thấy ba mẹ mình quỳ xuống thì anh ta không chịu nổi nữa: “Ba mẹ, hai người làm sao vậy ạ?

Sao hai người lại quỳ xuống trước mặt con nhỏ hèn hạ đó vậy ạ?

Ba mẹ đã quên là cô ta đã làm những gì với con rồi ư?

Đây là đài chủ tịch đấy, bao nhiêu người đang nhìn kia kìa. Ba mẹ mau đứng lên đi!”

Vừa nói Tôn Minh Triết vừa kéo ba mình lên.

Mấy tay nịnh nọt đi theo Tô Thiên Oánh đang đứng ở dưới đài thì hộ ầm lên.

“Tôn Minh Triết, mau kéo bác trai dậy đi, chắc chắn ông ấy mệt mỏi lắm rồi”

“Bác à, địa vị của Châu Kiến Bình cao như vậy nên bác càng phải đứng thẳng lưng dậy chứ, chắc chắn họ sẽ đòi lại công bằng cho bác mà.”

“Đúng thế, chuyện này không phải là do con nhóc ti tiện đó xúi giục Tôn Minh Triết ăn trộm tiền sao?

Nhất định phải để bên kia bồi thường tiền mới rợc”

“Hiệu trưởng, chuyện xảy ra ngày hôm nay phải được truyền thông cho toàn thể cộng đồng giáo dục ở Dương Thành biết mới được, phải để Trịnh Khánh Vân trở thành con chuột mà mỗi khi chạy qua đường người ta đều muốn đánh.”

Nghe được mấy câu đó thì Tôn Minh Triết cảm thấy dường như mình đã tìm được người đáng tin cậy rồi. Chính vì là một kẻ kiêu căng, ngạo mạn nên bấy giờ anh ta dùng hết sức để kéo ba mình lên. Chủ tịch Tô Trạch Minh và mấy người hiệu trưởng trường nhìn thấy cảnh đó thì sắc mặt trở nên khó chịu còn hơn ăn phải phân. Dù họ đã tính toán trăm ngàn lần nhưng cũng không ngờ đám người Tôn Minh Triết sẽ dùng đến chiêu này.

Sắc mặt của Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác cũng dần trở nên âm trầm rồi.

Có một số chuyện đã được giải quyết xong xuôi.

Dựa theo kế hoạch đã đề ra thì anh Nguyên Minh đây cũng đã bớt giận, mọi chuyện cũng được giải quyết ổn thỏa, ai về nhà người đấy. Thế nhưng đám người Tôn Minh Triết lại xuất hiện khiến cho người ta trở tay không kịp. Chính hành động của Tôn Minh Triết cũng khiến sắc mặt Trịnh Khánh Vân trắng bệch lại.

Không phải cô ta sợ Tôn Minh Triết mà bởi vì thời gian gần đây Trịnh Khánh Vân bị Tôn Minh Triết quấy rầy quá nhiều nên bây giờ chỉ cần nhìn thấy mặt anh ta thôi là Trịnh Khánh Vân đã cảm thấy buồn nôn rồi.

Bùi Nguyên Minh vươn tay xoa xoa đầu Trịnh Khánh Vân nhưng ánh mắt lạnh lùng, hờ hững của anh vẫn đặt lên trên người ba của Tôn Minh Triết.

Dường như ông ta cũng cảm nhận được ánh mắt chết người của anh. Từ đầu đến cuối ba của Tôn Minh Triết cũng không dám đứng lên, thậm chí Tôn Minh Triết còn bị ông ta kẹp chặt rồi đè ở trên đài chủ tịch. Sau đó ông ta giơ tay phải lên rồi hạ xuống một cái tát thật mạnh.

“Bốp!”

Một tiếng vang vô cùng lớn phát ra khiến tất cả những người đang có mặt ở đó đều chấn động.

Ông ta đang làm gì vậy?