Chàng Rể Quyền Thế

Chương 887




Không bao lâu sau khi Bùi Nguyên Minh cúp máy, ngoài cổng trường học bỗng nhốn nháo hẳn lên, “Tình hình này là sao thế?

Tại sao chủ tịch lại đến đây?

Đã xảy ra chuyện lớn gì hả?”

“Phải chăng là do chuyện của Trịnh Khánh Vân?”

“Sao có thể?

Trịnh Khánh Vân có tư cách gì mà kinh động đến cả chủ tịch chứ?”

Mà không chỉ có mỗi chủ tịch đến đây, điểm quan trọng nhất chính là có một chiếc Audi A6 đang chầm chậm đậu trước cổng trường.

“Vị này chính là… Tiền Đồng Trác của hệ thống giáo dục Dương Thành, là người đứng thứ hai trong hệ thống giáo dục Dương Thành đó.”

“Ba mẹ ơi, tại sao Châu Kiến Bình – người đứng đầu hệ thống cũng đến đây vậy?”

“Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra mà lại khiến cả hai vị đầu sỏ của giới giáo dục Dương Thành đều xuất hiện cùng một lúc vậy?”

“Còn nữa, tại sao trông chủ tịch lại có vẻ vô cùng khẩn trương thế, cuối cùng là đã xảy ra chuyện lớn gì thế?”

Giờ phút này, toàn bộ cổng trường như sắp nổ tung, trên mặt người nào cũng hiện lên biểu cảm không thể tin được.

Trường cấp ba Dương Thành là nơi mà chỉ có con cái gia đình quyền quý mới được nhập học. Hơn nữa do có được sự đầu tư của nhà họ Tô, trường cấp ba Dương Thành đã trở thành ngôi trường cấp ba hàng đầu ở Dương Thành, nên trong trường có không ít đứa nhỏ là con ông cháu cha. Thêm vào đó hiệu trưởng và ban giám hiệu trường cấp ba Dương Thành cũng có quan hệ với các ông lớn, chính điều này cho bọn họ cái gan hếch mặt lên trời mà nhìn đời.

Nhưng, chuyện người đứng đầu và đứng thứ hai hệ thống giáo dục cùng nhau xuất hiện như vầy rất hiếm gặp! Còn nữa, biểu cảm trên mặt hai vị này trông vô cùng nghiêm trọng, giống như sắp có chuyện gì lớn ập đến vậy! Cùng lúc đó, người trong phòng hội nghị đã chờ sắp được mười phút Ba của Tôn Minh Triết bày ra dáng vẻ mất kiên nhẫn, nói: “Nhóc bụi đời, người chống lưng của cậu đang làm gì thế?

Bảo tên đó mau mau cút tới đây gặp tôi, nếu không tôi đi mất bây giờ!”

“Ây, sao phải làm lớn chuyện cho mất mặt thế, tốt nhất là cậu cứ dắt Trịnh Khánh Vân về đi!”

Không phải hiệu trưởng bỗng nảy lòng hảo tâm, ông ta chỉ đang mỉa mai Bùi Nguyên Minh không gọi được người nào tới mà thôi.

Chỉ có Lý Tuyết Vân đi tới bên cạnh Bùi Nguyên Minh, nhỏ giọng nói: “Cậu trai trẻ này, không bằng cậu cứ về trước, còn lại để tôi nghĩ cách. Tôi nhất định không để Trịnh Khánh Vân bị đuổi học đâu.”

“Cảm ơn cô.” Bùi Nguyên Minh thật lòng nói lời cảm ơn. Ở đây có nhiều người như vậy, nhưng chỉ có một mình Lý Tuyết Vân – giáo viên chủ nhiệm lớp một là ra mặt nói chuyện giùm Trịnh Khánh Vân, chuyện này anh sẽ nhớ kỹ.

Tiếp đó, Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu, nhìn hiệu trưởng với ánh mắt ung dung, nói: “Không cần sốt ruột, người đó sẽ đến đây sớm thôi.

Bây giờ, tốt nhất các người hãy tự bơm dũng khí cho mình đi, nếu không tôi sợ lát nữa mấy người sẽ sợ đến nỗi chân mềm nhũn, có đứng cũng không đứng nổi”

Ngược lại, giờ phút này, người cảm thấy giày vò nhất trong số những người ở đây chính là Trịnh Khánh Vân. Không phải cô ta không tín nhiệm năng lực của Bùi Nguyên Minh, mà là cô ta không muốn làm lớn chuyện, cô ta sợ lỡ đâu cuối cùng cô ta không thể tiếp tục đi học nữa thì phải làm sao?

Nguyên nhân là vì cô ta biết rõ, vị chủ tịch cũng nằm trong ban giám hiệu, người mà hiện tại không có mặt ở đây, cũng là một nhân vật lớn vô cùng quyền lực của hệ thống giáo dục Dương Thành. Nếu đắc tội một người như vậy, có tiền cũng không thể dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện đâu.

“Tôi nói này nhóc bụi đời, không thì cậu gọi cho bạn cậu, bảo người đó không cần đến đây nữa. Cứ nói người cậu đắc tội là tôi, xem xem tên đó còn dám tới không?”

Ba của Tôn Minh Triết lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt hiện rõ sự mỉa mai.

Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu, cùng lúc đó cửa phòng họp phía sau mở ra, từ phía cửa truyền tới tiếng bước chân. Nghe thấy tiếng động, Bùi Nguyên Minh thong thả nói: “Không cần, người đã tới rồi.”

Ba của Tôn Minh Triết đứng thẳng lưng, nói: “Đến thật đúng lúc, tôi cũng muốn nhìn thử xem tên đó rốt cuộc là ai!”

Tiếp đó, tầm mắt ông ta dời về phía cửa ra vào, nhưng chỉ một giây sau, ba của Tôn Minh Triết đã kinh ngạc thốt lên: “Chủ tịch, sao ngài lại đích thân đến đây?”

Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu, cùng lúc đó cửa phòng họp phía sau mở ra, từ phía cửa truyền tới tiếng bước chân. Nghe thấy tiếng động, Bùi Nguyên Minh thong thả nói: “Không cần, người đã tới rồi.”

Ba của Tôn Minh Triết đứng thẳng lưng, nói: “Đến thật đúng lúc, tôi cũng muốn nhìn thử xem tên đó rốt cuộc là ai!”

Tiếp đó, tầm mắt ông ta dời về phía cửa ra vào, nhưng chỉ một giây sau, ba của Tôn Minh Triết đã kinh ngạc thốt lên: “Chủ tịch, sao ngài lại đích thân đến đây?”