Chàng Rể Quyền Thế

Chương 866




Bùi Nguyên Minh dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Uông Chí Dĩnh, sau đó anh quay người rời đi, không tiếp tục xử lý nữa.

Ngô Kim Hổ nhìn mà ngây người ra, Bùi Nguyên Minh dễ nói chuyện như vậy từ lúc nào thế? Lại cứ thế rời đi sao? “Thế tử, chuyện nà..”

Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói: “Thả anh ta ra.”

“Vì sao chứ? Không phải tên này xúc phạm đến chị dâu sao?” Trên mặt của Ngô Kim Hổ hiện đầy vẻ tò mò.

“Anh cứ yên tâm đi Thế tử, giao tên này cho tôi, tôi đảm bảo sẽ xử lý thật sạch sẽ Bùi Nguyên Minh liếc nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói: “Làm việc với tôi lâu như thế mà vẫn không chịu động não sao?”

“Không lẽ cậu không nhận ra được sao? Cái tên Uông Chí Dĩnh này chỉ là một kẻ phế vật, anh ta có tài năng gì để thống trị được toàn bộ thị trường nguyên vật liệu ở Dương Thành? Cho nên khẳng định phía sau anh ta còn có người khác!” Bùi Nguyên Minh nói. ”

Còn không phải là nhà họ Tô sao?” Ngô Kim Hổ nói.

“Cũng chưa chắc.” Bùi Nguyên Minh lắc đầu.

Tô, La, Thanh, Vân – bốn gia tộc lớn đứng đầu này khẳng định sẽ cùng tiến cùng lùi.

Lần trước vừa chịu thiệt ở trong tay anh một lần, theo như suy tính của Bùi Nguyên Minh thì bốn gia tộc lớn đứng đầu này sẽ không dễ dàng ra tay nữa.

Dù sao gia chủ của bốn gia tộc lớn này cũng không có ai là kẻ ngốc cả, loại động tác nhỏ chỉ có thể khiến anh ghê tởm một chút như thế này bọn họ chắc chắn sẽ không làm.

Nhưng bây giờ Bùi Nguyên Minh cũng rất tò mò không biết người đứng sau Uông Chí Dĩnh là muốn nhằm vào chính mình, hay là nhằm vào Trịnh Tuyết Dương.

Để điều tra rõ chuyện này, anh không ngại cho phép tên Uông Chí Dĩnh kia sống lâu thêm mấy ngày nữa.

Chờ đến cuối rồi thu thập cả đám một lần cũng được.

“Vậy bây giờ tôi nên làm thế nào?” Ngô Kim Hổ nhíu mày.

“Cứ nói là hiểu nhầm, sau đó thả người ra là được.” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng mở miệng.

Nửa tiếng sau, Uông Chí Dĩnh bị ném ở trên đường quốc lộ chỗ ngoại ô thành phố.

Lúc này anh ta đã không còn mang vẻ mặt sợ hãi hồi trước mà dùng vẻ cảnh giác, núp ở bóng râm ven đường hơn nửa tiếng mới lấy điện thoại ra. …

Khu ngoại ô Dương Thành, dưới tầng hầm.

Nơi đây chính là chỗ giao giới của Dương Thành và một thành phố khác, được xem như một mảnh đất xám. Những người xuất hiện ở chỗ này không có ai là người bình thường.

Toàn bộ hoàn cảnh ở đây có thể nói là chướng khí mù mịt, khắp nơi đều có mùi hôi.

Lúc này Uông Chí Dĩnh cẩn thận đẩy cửa đi vào, sau đó dùng vẻ mặt cung kính đi vào sâu trong bãi ngầm. “Cậu Hạo Nhiên, Uông Chí Dĩnh đến rồi.”

Khi Uông Chí Dĩnh đi đến chỗ phía trong thì tất cả mọi người đều ngừng động tác trên tay.

Một nơi vốn ồn ào náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh. Tâm mắt của mọi người đều dừng ở trên người Uông Chí Dĩnh khiến cho anh ta theo bản năng cảm thấy rùng mình.

Ở nơi này, anh ta biết thân phận của mình thấp hèn đến mức nào, lúc này anh ta nghiêng người, run lấy bẩy đi đến trước một người đang ngồi trên xe lăn, khom người chào hỏi: “Cậu Hạo Nhiên!”

Bùi Hạo Nhiên!

Một trong tứ kiệt của nhà họ Bùi!

Sau khi bị Bùi Nguyên Minh làm cho tàn phế thì tung tích không rõ, không có ai có thể nghĩ tới anh ta sẽ là kẻ thống trị của mảnh đất màu xám này.

Có điều đây cũng là chuyện bình thường, bởi vì khi ở nhà họ Bùi thì Bùi Hạo Nhiên cũng đã nắm giữ quyền lực của gia tộc họ Bùi.

Cái gọi là con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống chính là như thế này.

Cho dù lúc này Bùi Hạo Nhiên vô cùng nghèo túng thì thân phận của anh ta cũng không phải là một kẻ như Uông Chí Dĩnh có thể sánh được. thôi.

Ở trong mắt anh ta, Uông Chí Dĩnh chỉ là một quân cờ mà “Chuyện làm như thế nào rồi?”

Trên mặt Bùi Hạo Nhiên quấn đầy bằng gạc màu trắng, chỉ lộ ra một con mắt và một cái miệng.

Giờ phút này anh ta dùng một con mắt để nhìn Uông Chí Dĩnh, lạnh lùng mở miệng nói. “Mọi chuyện, mọi chuyện đã được tiến hành theo bố trí của cậu Hạo Nhiên, bây giờ bên phía Ngô Kim Hổ hẳn đang cho rằng phía sau lưng tôi là nhà họ Tô!”

“Hơn nữa đây cũng chính là sự thật, bối cảnh đứng sau lưng tôi đúng là nhà họ Tô, nếu bọn họ đi điều tra cũng sẽ phát hiện ra rất nhiều chứng cứ.”

“Nhưng lòng trung thành của tôi chỉ thuộc về cậu Hạo Nhiên, chỉ thuộc về nhà họ Bùi!”

Uông Chí Dĩnh quỳ trên mặt đất, với vẻ mặt vô cùng cuồng nhiệt.