Chàng Rể Quyền Thế

Chương 859




Trịnh Tuyết Dương vận lộn một buổi sáng ở công trình, sau đó mới về thành phố chuẩn bị cho cuộc hẹn với bên cung ứng vật liệu.

Nhưng khi cô đến nơi đã hẹn thì không thấy bóng dáng bất kì người nào, Trịnh Tuyết Dương cho rằng họ cố tình cho cô leo cây. Nhưng cô không vội gọi cho họ mà gọi một cốc trà rồi ngồi đợi.

Cô đợi bốn tiếng đồng hồ từ lúc trưa đến chập tối mới thấy nhà cung ứng đến, theo sau còn có vài người. Bọn họ vào đến phòng VIP rồi vẫn còn nói chuyện rôm rả anh anh em em.

“Chủ tịch Tuyết Dương, thật xin lỗi, chúng tôi đến muộn chút do gần đây chúng tôi bận quá. Cô cũng biết đấy, gần đây thị trường vật liệu xây dựng sôi sục, giá cả vật liệu tăng vọt. Người có nhu cầu tìm đến chúng tôi rất nhiều nên chúng tôi rất bận. Haiz! Trong tay chúng tôi chỉ có từng đó hàng mà người này cần, người kia cũng muốn, thật sự không biết nên bán cho ai mới hợp tình hợp lí!”

Từ lúc bước vào cho đến giờ phút này, vẻ mặt người nào người nấy đều hết sức đắc ý. Hơn nữa bên cạnh còn dẫn theo mấy cô chân dài da trắng nõn nà, nhìn tổng thể mấy người này rất có vẻ của người thành đạt.

Bỗng có tiếng chuông điện thoại của một người trong số đó vang lên, ông ta bắt máy nghe vài giây rồi không kiên nhẫn đáp: “Đừng nói với tôi cái gì mà nể mặt. Ở chỗ chúng tôi tiền chính là bộ mặt. Anh nói cho họ biết là nếu không chấp nhận giá này thì đừng mong lấy được hàng. Không chỉ ở chỗ của tôi mà tất cả những chỗ khác đều cùng một giá đó.”

Ông ta hùng hồn nói xong không đợi đối phương trả lời liền tắt máy, quay sang Trịnh Tuyết Dương cười hà hà nói: “Chủ tịch Tuyết Dương, thật ngại quá, luôn có những người không biết tốt xấu như vậy đấy. Họ nghĩ chỗ chúng tôi là cái chợ thích thì mặc cả, tôi không mắng cho họ một trận thì họ cứ nghĩ có thể được đẳng chân lên đẳng đầu.”

“Hahaha!” Mấy người khác đồng thời cười phá lên. Lúc này vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương hơi khó coi, cô biết rõ đám người này đang ra oai phủ đầu.

Ý của họ rất rõ ràng, giá phải tăng, nếu cô không chấp nhận thì họ không bán. Hơn nữa, không phải chỉ riêng chỗ bọn họ tăng giá mà tất cả những nhà cung ứng khác đều đồng loạt tăng.

Biết vậy, cô hít thở sâu lấy lại tinh thần, hết sức bình tĩnh rồi chậm rãi nói: “Mọi người không phải lần đầu bàn chuyện làm ăn, có chuyện gì cứ nói thẳng không cần vòng vo.”

Trong mấy người này, Uông Chí Dĩnh là nhà cung ứng thép lớn nhất đồng thời là người có tiếng nói nhất. Nghe Trịnh Tuyết Dương nói vậy anh ta tươi cười đáp: “Chủ tịch Tuyết Dương rất có phong thái của đàn ông trong việc làm ăn. Nếu như cô đã có ý như vậy thì tôi cũng nói thẳng vậy. Lần này giá vật liệu chỗ chúng tôi tăng 50%, toàn bộ vật liệu đều tăng như vậy.”

Trịnh Tuyết Dương hơi cau mày nói: “Nếu như vậy thì chi phí xây dựng hạng mục của công ty tôi sẽ tăng lên từ 20 – 30%, – điều này nằm ngoài khả năng của chúng tôi.”

“Chủ tịch Tuyết Dương, việc hạng mục của cô có hoàn thành hay không thì có gì liên quan đến chúng tôi? Nếu hôm nay cô đồng ý với giá cả của chúng tôi thì ngày mai hàng lập tức đến tay cô, còn nếu cô không chấp nhận thì chúng ta có thể tạm dừng nói chuyện hợp tác ở đây.”

Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương nhợt nhạt khó coi, cô đáp: “Anh Chí Dĩnh, anh đừng quên, trước đây chúng ta đã kí thỏa thuận, nếu do bên anh cung ứng vật liệu làm ảnh hưởng tiến độ xây dựng của chúng tôi thì bên anh sẽ phải bồi thường tổn thất!”