Chàng Rể Quyền Thế

Chương 808




Thấy bộ dạng đó của Bùi Nguyên Minh, Trương Thiên Thành tức giận rống lên: “Phế vật, không nghe thấy tôi nói gì à?” “Hay anh là một thằng ngốc, không hiểu tiếng người?” “Giám đốc Thành, thôi bỏ đi, bảo anh ta liếm gót giày chẳng vui gì cả. Tôi thấy chi bằng chúng ta nên bắt anh ta quỳ xuống học cách chó sủa thì hơn.”

Lý Kiều Vân lên tiếng, trông cái miệng xinh đẹp mỹ miều kia lại thốt ra những lời độc địa như rắn rết. “Bùi Nguyên Minh à, tôi nể mặt giám đốc Hiên, chỉ cần bây giờ anh quỳ xuống học cách sủa của chó cho giống, tôi bảo đảm, từ nay về sau chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm khó Trịnh Tuyết Dương và nhà họ Trịnh nữa, thế nào?”

Nghe cô ta nói vậy, hai mắt của đám người kia đều sáng lên.

Cái này còn vui hơn nhiều so với việc để Bùi Nguyên Minh liếm gót giày.

Lúc này, tất cả bọn họ đều rút điện thoại ra chuẩn bị ghi hình. “Mau, mau quỳ xuống!” “Đã là người ở tầng lớp hạ đằng thì việc học cách chó sủa trước mặt bọn tôi cũng là điều bình thường thôi.” “Không biết có bao nhiêu người muốn trở thành tay sai của chúng tôi mà chúng tôi vẫn chưa đồng ý đâu đấy.” “Bùi Nguyên Minh, anh nên cảm thấy vinh hạnh cho thân phận của mình!”

Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, mức độ ghê tởm của đám người này đã vượt qua sức tưởng tượng của anh.

Chỉ có thể nói, không hổ là đám tay sai mà Bùi Văn Kiên và những người khác đào tạo nên.

Nhưng đối với Lý Kiều Vân và đám người kia, Bùi

Nguyên Minh có vẻ mặt kia là anh đang xoắn xuýt và do dự. Lúc này đám người được gọi là giám đốc điều hành kia đều cười ầm lên. “Quỳ xuống! Anh còn muốn để Trịnh Tuyết Dương được sống yên ổn không?” “Đây là cơ hội ngàn năm có một đó. Chỉ cần anh học cách chó sủa, sau này những người ở tầng lớp cao như chúng tôi sẽ là chỗ dựa cho anh.” “Bùi Nguyên Minh, tốt hơn hết là anh nên nhìn nhận thực tế đi. Nếu không phải giám đốc Hiên đưa anh đến đây, ngay cả tư cách học cách chó sủa trước mặt chúng tôi anh cũng không có đâu!” Lý Kiều Vân còn hung hăng cầm một chai rượu đập xuống trước mặt, hét to: “Mau quỳ xuống, anh không hiểu tiếng người sao?”

Lúc này cô ta rất hưng phấn, dùng cách nói của cô ta chính là chơi rất vui vẻ.

Trong mắt cô ta, Bùi Nguyên Minh càng phản kháng thì đến khi anh bị cô ta giẫm dưới gót chân, những khoái cảm và kích thích mới càng mãnh liệt hơn.

Dù sao, những người được gọi là giám đốc điều hành như bọn họ cũng tự nhận mình là người ở tầng lớp trên.

Trên thực tế, ba năm qua, trong mắt Bùi Văn Kiên và những người thuộc Bùi Thị, bọn họ chỉ là những con chó khá trung thành mà thôi.

Bùi Văn Kiên và những người khác dùng thái độ gì để đối xử với bọn họ thì bọn họ sẽ dùng chính thái độ đó để đối xử với những người thuộc tầng lớp thấp hơn mình.

Nhìn những khuôn mặt khiến người ta kinh tởm của đám người kia, Bùi Nguyên Minh hít một hơi thật sâu, sau đó mới lạnh lùng nói: “Nể tình các người từng có một chút đóng góp cho tập đoàn, tôi cho các người một cơ hội. Chỉ cần bây giờ các người quỳ xuống nhận sai, có lẽ tôi sẽ cho các người một con đường sống.”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bùi Nguyên Minh, Lý Kiều Vân và những người khác đều sửng sốt trong chốc lát, sau đó đều bật cười ha hả.

Lý Kiều Vân ôm bụng nói: “Giám đốc Hiên, thứ rác rưởi này thật sự rất biết đùa. Trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể nói ra những lời như vậy, xem ra đầu óc anh ta thực sự bị chúng ta kích thích đến mức trở nên không bình thường rồi…” “Được rồi, tối hôm nay đến đây thôi. Một món đồ chơi thú vị như này, đợi mấy ngày nữa sau khi nghi lễ của tập đoàn kết thúc, chúng ta sẽ lại chơi vui vẻ một lần nữa.” “Lần sau, anh phải khiến anh ta nghe lời hơn một chút đấy, hahaha!”

Lý Kiều Vân cười vô cùng vui vẻ.

Cô ta thay đổi chủ ý rồi, món đồ chơi này rất thú vị, chơi một lần rồi vứt đi thì đáng tiếc quá.

Vài ngày nữa là ngày tổ chức lễ kỷ niệm, bọn họ có thể đi đâu để tìm được một món đồ chơi thú vị như này chứ?

Trương Thiên Thành và đám người kia nhìn nhau, sau đó đều gật đầu nói: “Vẫn là mọi người biết cách chơi, loại đồ chơi ưu tú như này chắc chắn phải chơi thêm nhiều lần mới đã!” “Hahahaha…”

Đúng lúc này, có người trực tiếp lấy hai xấp tiền từ trong túi ném tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, cười khẩy nói: “Lát nữa nhớ đi thanh toán, số còn lại cứ coi như chúng tôi bố thí cho anh đi.” “Hahahaha…”