“Chỉ có điều, Cao Thiên Nguyên chúng ta, vừa vặn mới cùng Chân Gia Thủ Đô có một giao dịch.”
“Chân Gia Thủ Đô phái ra đại diện toàn quyền, chính là Trịnh Tuyết Dương tiểu thư.”
“Thế nhưng là, Trịnh Tuyết Dương tiểu thư, đối với tình hình của Cao Thiên Nguyên chúng ta, lại không rõ ràng cho lắm, một nữ nhân xinh đẹp như nàng, tại Cao Thiên Nguyên, không có quá nhiều địa vị.”
“Cho nên, nàng không cẩn thận, đã trêu chọc tới Người của Thủy tổ kiếm đạo!”
“Cũng còn may, ta biết được chuyện này, biết nàng cùng Bùi Thiếu ngươi có quan hệ, cho nên đã hao hết toàn lực để trợ giúp cho nàng…”
“Hiện tại, mặc dù cũng rất nguy hiểm, nhưng ít ra, vẫn chưa có người nào dám đụng đến nàng!”
“Thế nhưng là, một khi ta không còn che chở cho nàng, ta tin tưởng, lấy tính cách của những đại thiếu Cao Thiên Nguyên kia mà nói, thì tình cảnh của Trịnh Tuyết Dương tiểu thư, sẽ rất đáng lo a!”
Nói đến đây, Fujiwara Daichi càng thêm nhiệt tình: “Cho nên, bữa cơm này, Bùi Thiếu hiện tại có rảnh hay không?”
…
Giới Thành, nhà hàng Furukawa Banqian Đảo Quốc.
Đây là một nhà hàng của Đảo Quốc, được trang trí vô cùng lộng lẫy, xung quanh trang trí đủ loại đồ trang trí của Đảo Quốc, trên đài cao cách đó không xa, còn có mấy nữ tử mặc yakuta Đảo Quốc, mặt trang điểm trắng nõn như ma quỷ, đang khe khẽ hát.
Fujiwara Daichi trong tay cầm ly rượu nhẹ Đảo Quốc, một bên chầm chậm uống, một bên gật gù, khe khẽ hát theo.
Một phần ăn Đảo Quốc rất tinh xảo được người đưa đến trước mặt.
Không có quá nhiều hương thơm, nhưng phong cách thì phải công nhận là tuyệt vời.
Bùi Nguyên Minh nhìn xem những thứ này, không có bất kỳ hứng thú gì, anh chỉ cầm lên ly trà lúa mạch trước mặt, uống một ngụm, vẻ mặt lãnh đạm.
Đợi đến khi đồ ăn đưa lên được bảy tám phần, Fujiwara Daichi mới nhìn Bùi Nguyên Minh ở phía đối diện một chút, nói: “Bùi Thiếu, không nên khách khí, món ăn Đảo Quốc nơi này, hương vị mười phần thuần khiết, ngay cả mù tạt cũng được làm thủ công.”
“Trong thời đại công nghiệp hóa tốc độ cao này, rất là hiếm có a!”
Đang khi nói chuyện, hắn còn cẩn thận giúp Bùi Nguyên Minh thêm mù tạt vào nước tương, vô cùng cẩn thận và nhiệt tình.
“Ta chưa bao giờ thích những món ăn sống này của Đảo Quốc.”
“So sánh với những thứ này, ta lại thích ăn trà sáng của Đại Hạ chúng ta hơn.”
“Dù sao thì, đồ ăn còn nóng hôi hổi, mới có hơi thở cuộc sống.”
Bùi Nguyên Minh nhếch miệng, sau đó híp mắt nhìn xem Fujiwara Daichi.
“Nói nhảm, liền kết thúc tại đây đi.”
“Ngươi không ngại thì nói cho ta biết, Trịnh Tuyết Dương, đến cùng đã đắc tội với người nào?”