“Nếu là bình thường, cũng sẽ không gây ra phiền phức lớn như vậy.”
“Ngày sau tôi sẽ giúp cô, trông chừng cậu ấy nhiều hơn một chút, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Đao Bạch Phượng trang nghiêm khẽ gật đầu, sau đó như nghĩ đến cái gì, liền nói ra: “Ngày mai em sẽ đi tìm Trần Thiên Cương, em ngược lại muốn xem xem, hắn ngoại trừ chỉ biết giở trò ra, thì còn có bản lãnh gì!”
“Ngay cả người của em đều dám động tới, hắn là muốn chết a!”
Nghe nói như thế, Mã Viên Thiệu toàn thân rùng mình một cái: “Sư tỷ, tuyệt đối không được, Trần Thiên Cương gia hỏa này, bản lĩnh đổi trắng thay đen, tỷ cũng không phải là không biết!”
“Vạn nhất bị hắn trả đũa, chúng ta liền sẽ ăn thiệt thòi a!”
“Dù sao thì, dựa theo phép tắc của Ngũ Độc Giáo!”
“Chỉ cần tỷ xuất giá, về sau, hết thảy Ngũ Độc Giáo, liền có thể thuộc về Bùi Đại Ca tất cả!”
“Đến lúc đó, chúng ta mới có đầy đủ lực lượng, cùng Trần Thiên Cương ăn thua đủ!”
Mã Viên Thiệu giờ phút này, biểu lộ một vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi.
Hắn cũng không hẳn là ngu ngốc, cho nên rất rõ ràng, lúc nào thì có thể làm chuyện gì.
Chí ít, trước mắt liền không nên cùng Trần Thiên Cương c ứng đối cứng, bằng không mà nói, hậu quả kia, cũng không phải là ai cũng có thể gánh chịu.
Bùi Nguyên Minh thì là một vẻ mặt không nói nên lời, nhìn xem hai sư tỷ đệ này, hai gia hỏa này, đang nói cái gì vậy a?
Cái gì mà xuất giá với không xuất giá?
Mình chẳng lẽ thật sự, phải cưới Đao Bạch Phượng hay sao?
Mặc dù nàng rất xinh đẹp, dáng người cũng rất chuẩn.
Nhưng hai người, lại không có chút tình cảm gì, có cái gì tốt mà gả với cưới chứ.
Mấu chốt nhất chính là, lúc này tìm Trần Thiên Cương gây phiền toái, tuyệt đối cũng không phải là thời cơ tốt.
Vừa nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh ngồi thẳng người, nói khẽ: “Đao Bạch Phượng, tôi biết hảo ý của cô, minh bạch cô là muốn thay tôi, tìm về một cái công đạo.”
“Nhưng là tôi cảm thấy, chuyện này dừng ở đây là được.”
“Không nhất thiết phải tiếp tục dây dưa.”
“Một, tôi cũng không nhận tổn thương mang tính thực chất gì, mà Trần Thiên Cương, cũng coi là khiêng đá tự nện chân mình!”
“Dù sao thì hắn muốn mượn nhờ Trần Địa Sát, tới đối phó với tôi, kết quả chẳng những để cho vòng tròn của mình sụp đổ, hơn nữa còn biến Trần Địa Sát trở thành thù địch.”
“Hai, tôi vốn là cùng người Đảo Quốc, là cục diện không chết không thôi, dù có Trần Thiên Cương hay không, thì mọi chuyện đều như vậy.”
“Cho nên, cũng không cần thiết tại trong chuyện này, quá mức so đo.”
“Thứ ba, Trần Kiến Quốc đã cam đoan, sẽ dốc toàn lực ứng phó, ủng hộ tôi làm bất cứ chuyện gì, tôi hiện tại đang suy nghĩ, làm sao để mượn cớ, đem Thiên Địa Nhân tam đại đường khẩu cầm về…”
“Dù sao thì vật đó, vốn dĩ đã thuộc về tôi…”